• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết thúc buổi lễ hôm đó, mọi người ở lại cùng nhau dọn dẹp và chụp ảnh. Quế Anh cùng đàn anh nói chuyện vui vẻ, hai người đều mặc quần áo cùng màu. Vest đen lịch lãm cùng váy đen yêu kiều, nhìn thế nào cũng ra một cặp.

Vô số bạn học chạy đến gần xin chụp ảnh cùng, sau đó còn khen họ đẹp đôi. Gò má Quế Anh đỏ bừng, liên tục lắc tay nói:

“Không, không phải đâu.”

Đàn anh không nói gì cả, chỉ cười ngượng ngùng, trong ánh mắt như nói lên tình cảm của bản thân.

Nếu không có ý với Quế Anh, vậy hà cớ gì anh phải chọn một cô sinh viên năm nhất để mời làm MC cùng mình? Trong trường không thiếu những người vừa giỏi vừa có kinh nghiệm, cố tình anh lại chọn trúng người mới như cô. Ban đầu cũng nhiều người phản đối, nhưng mắt nhìn người của anh tốt lắm, vừa thấy đã quan tâm tới cô, tìm hiểu thêm chút nữa, anh nhận định phải chọn cô mới được.

Về sau thì mọi người đều mặc kệ, ai ngờ Quế Anh phát huy rất tốt, lúc ở trên sân khấu còn có dấu hiệu chiếm mất hào quang của các thí sinh, dù cô chỉ nói vài câu và đứng trong góc, ít khi được quay lên màn hình lớn.

Nhóm người của Hoàng đứng một góc, cũng chạy lên sân khấu để chụp vài tấm ảnh kỷ niệm, chỉ là mắt cậu không ngừng liếc về phía Quế Anh. Bên tai nghe thấy tiếng bàn luận khá to của các sinh viên:

“Bó hoa của bà đẹp ghê, nghe nói là Quế Anh tự gói đó.”

“Quế Anh?” Hoa khôi kinh ngạc nhìn bó hoa hồng gọn gàng, xinh đẹp trong lòng.

“Ừ, là bạn MC nữ kia kìa. Khéo tay kinh khủng.”

Một người chỉ tay về phía Quế Anh, lúc này vẫn không ngừng có những cô gái khác đến xin chụp ảnh cùng cô. Kể cũng lạ, sinh viên nam thì ít chứ sinh viên nữ giống như phát cuồng mà xông về chỗ cô, lúc chụp ảnh cũng chọn mấy tư thế ôm ôm eo cô.

Quế Anh buồn cười nhìn họ, thấy họ vui vẻ rời đi mới dám thả lỏng, mệt thật đó. Cô liếc mắt, thấy trong sân trường tràn ngập các loại rác, vừa chụp ảnh cùng mọi người xong nhìn cảnh này, cô chỉ đành thở dài. Ý thức của sinh viên cũng chỉ đến thế, một số bạn mang đồ ăn thức uống vào rồi cứ tiện tay thả bậy một góc, sáng mai chỉ khổ cho team hậu cần phải thu dọn.

Quế Anh đi đến bên ghế, lấy áo khoác dài mặc vào, kéo kín lên đến cổ cho ấm.

Ở phía sau, đàn anh quan tâm hỏi cô:

“Lát nữa em về bằng gì? Có cần anh đưa về không?”

“Dạ?” Quế Anh quay đầu nhìn anh, nói: “Chắc không sao đâu, em định bắt taxi về ạ. Anh có đi tăng hai với mọi người không anh?”

“Có, vậy là em không đi à?”

Đàn anh kia vẻ mặt tiếc nuối nhìn cô, thấy cô nở nụ cười miễn cưỡng:

“Chắc là không ạ, em thấy hơi mệt.”

Quế Anh cảm giác không khỏe lắm, vì vậy muốn rời về nhà nghỉ ngơi thay vì đi nhậu.

Mặc dù mọi người đều khuyên cô, nhưng thấy cô có vẻ buồn ngủ, đàn anh lên tiếng bảo bạn bè đừng ép. Quế Anh thành thật xin lỗi họ, nói:

“Để lần sau nha, em chắc chắn sẽ đi với mọi người. Hôm nay em thấy bồn chồn khó chịu sao đó, chắc là trúng gió rồi.”

“Vậy thôi, em về nghỉ cũng được.”

Khi đám đông giải tán, đàn anh còn đứng lại bịn rịn nói mấy câu với cô xong mới đi ra ngoài. Quế Anh cũng cầm điện thoại lên, định bụng sẽ đặt taxi.



Hoàng nhìn chăm chú vào cô, khoảnh khắc cô cất bước, cậu cũng đuổi theo. Tú ở bên kia đang đứng chơi cùng một số người bạn chú ý đến việc này lập tức lao về phía cậu và gọi to:

“Hoàng!”

Tiếng kêu ấy làm Quế Anh ở phía trước quay đầu lại, cách một khoảng sân nhỏ, dưới ánh đèn bên cạnh sân khấu, cô nhìn thấy một cô gái đang ôm chặt lấy cánh tay của Hoàng nói gì đó. Nhìn hai người có vẻ thân, và cái giọng của cô nàng ấy thật ra hơi quen.

Quế Anh sực nhớ tới giọng nói vào ngày đó mình nghe được, cô bình tĩnh xoay người, đi thẳng ra cổng.

Cũng vì vậy, Hoàng bỏ lỡ mất cơ hội nói chuyện với Quế Anh. Cậu chẳng chuẩn bị gì trong đầu cả, chỉ muốn đến bắt chuyện chút thôi, ai ngờ Tú ngăn ở giữa. Thấy Quế Anh càng đi càng xa, cậu nhíu mày, hất tay Tú ra:

“Đừng có thích thì chạy tới ôm tao nữa được không?”

“Sao đâu?” Tú không phục. “Trước kia cũng vậy hoài mà.”

“Trước kia là trước kia. Tú, một lần cuối cùng, tao phải nói là tao với mày đã chia tay từ rất lâu rồi. Mà người muốn kết thúc mối quan hệ của tụi mình không phải tao, nhớ rõ chứ?”

Khi đó là Tú điên cuồng quát vào mặt cậu, cho rằng cậu lừa dối cô nàng, cô nàng còn thề sẽ không bao giờ yêu người như cậu!

“Mày không thể tính mấy lời tao nói lúc tao mất trí nhớ được.”

“Xin lỗi, tao ích kỷ, tao không chịu được cảnh bạn gái tao chạy theo sau người con trai khác và bỏ rơi mình.”

Những lời nói, hành động mà Tú từng làm đã để lại ảnh hưởng tiêu cực, khiến cuộc sống của Hoàng đổi khác, không còn vui vẻ như trước nữa. Cộng thêm việc cô nàng đột nhiên bám dính lấy cậu sau khi không thể đến với Phát làm cậu khó chịu kinh khủng.

Thấy Hoàng và cô bạn mũm mĩm cãi nhau, Phong ra mặt xoa dịu:

“Thôi nào hai bạn, sao lại khó chịu với nhau vậy?”

“Không khó chịu không được.” Hoàng nhíu mày, sau đó nói: “Tao về trước đây.”

Tú toan muốn đuổi theo nhưng lại bị ánh mắt quá đỗi khủng bố của Hoàng dọa sợ, cô nàng đứng tại chỗ mím chặt môi, tủi thân đến phát khóc.

Chỉ một ánh mắt đó của cậu cũng đủ để nói rõ hiện tại chỉ số tình cảm mà cậu dành cho cô gần như bằng không.

Hoàng không hề nghĩ rằng thái độ của cậu như vậy sẽ khiến cho bản năng đố kỵ, ghen ghét, ích kỷ trong Tú trỗi dậy.

Gần như là sáng hôm sau, khắp trường đột nhiên ầm ĩ vụ việc cô gái xinh xắn làm MC đêm qua trở thành kẻ thứ ba cướp bồ người khác.

Quế Anh về nhà ngủ một giấc ngon lành, sau đó tỉnh dậy bị tin tức xàm xí trên mạng chọc cho tức điên lên. Cô lướt xem mớ confession trong trang của trường, cả người ngây dại.

“Cái mẹ gì đây?” Quế Anh tức đến nỗi suýt chửi tục.

Vừa mới có mấy bài xin thông tin của cô trên mạng, mọi người đang cảm thán vì cô vừa xinh vừa giỏi thì ngay sau đó là bài viết tố cô cướp người yêu của người khác. Mà quan trọng là cái tin này quá đểu cáng, còn chẳng cho cô biết cô đã giật bồ của ai nữa?

“Mẹ nó, đứa nào hại bà?”

Quế Anh lập tức lên bài thanh minh trên facebook, tức đến nỗi tay run bần bật, nhưng cô vẫn cố gắng hoàn thành một đoạn văn hoàn chỉnh đầy đủ ý.



“Trước giờ mình chưa từng ve vãn, cướp bạn trai của bất kỳ ai, nếu đã tố cáo thì xin cho mình cái bằng chứng rõ ràng. Nếu có, vậy mình sẽ quỳ xuống dập đầu tạ lỗi. Còn không, tốt nhất hãy đứng ra xin lỗi và trả lại trong sạch cho mình. Cảm ơn.”

Bên dưới lập tức có một loạt người vào bênh vực, cũng có kẻ từ đâu xuất hiện chửi rủa, cô thẳng tay block, kéo hết vào danh sách chặn để tường nhà mình sạch sẽ hơn.

Hôm qua vừa mới nổi tiếng, hôm nay lập tức bị phốt. Điều khiến người ta cáu nhất là bài phốt đó chỉ vỏn vẹn có mấy dòng.

“MC nữ hôm qua là kẻ giật bồ người khác đấy các bạn ơi, đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong.”

Chỉ vậy thôi, người khác cũng tin cho được, vào bắt đầu chê cô.

“Nhìn cái mắt một mí kia là biết kiểu người gian xảo, mặt không phúc hậu gì cả.”

“Thấy mặc cái bộ đồ muốn át hết cả mấy chị gái dự thi, sao không đăng ký thi mẹ đi, bày đặt làm MC. Trông phát ghét.”

Quế Anh nhíu mày, nhưng rồi không tiếp tục đọc nữa. Cô sợ bản thân sẽ mất bình tĩnh.

Vừa mới bước chân ra ngoài, cô đã nhận được tin nhắn của đàn anh.

“Em ơi, anh sẽ hỏi thẳng thôi, tin đồn kia là thật hay giả?”

“Anh tin à?” Quế Anh lạnh lùng hỏi lại.

“Anh… Không tin.” Long hơi do dự rồi nói: “Anh cảm thấy em không phải người như thế, huống chi em có nhiều người theo đuổi, nhiều lựa chọn, vừa giàu vừa giỏi, hà cớ gì đi cướp giật đồ của người khác.”

Câu nói ấy của anh đã khiến Quế Anh cảm động, hai mắt nhòe lệ, cô cảm thấy dù mới quen biết chưa lâu nhưng mà người này cực kỳ tin tưởng thái độ làm người của cô. Cô nói với anh:

“Em sẽ làm căng, tìm cho ra cái kẻ đã tung tin kia.”

Đúng thật cây ngay thì không sợ chết đứng, trong sạch thì chẳng việc gì phải lo lắng, nhưng tin đồn không dừng lại ở việc Quế Anh cướp bồ người khác. Một số cô gái bắt đầu đoán mò đoán non về người mà Quế Anh ve vãn, sau đó có người nói rằng Quế Anh hay đến chỗ Hoàng làm thêm để tán tỉnh cậu.

Cùng ngày, facebook của Tú đăng tin phong phanh nói rằng:

“Mình rất hiền, cho nên mình định sẽ bỏ qua việc này, nhưng đừng có đi quá giới hạn.”

Kết hợp với tin đồn mới nhất, một số người bạn của Tú sực nhớ Tú từng nói Hoàng là bạn trai của cô nàng, nhưng gần đây Hoàng không đến đón Tú tan học nữa, ít đi chung. Họ bắt đầu hỏi han:

“Có phải con nhỏ đó cướp bồ mày không Tú?”

Dưới câu hỏi này, Tú trả lời rằng:

“Tao không muốn làm căng đâu.”

Gián tiếp thừa nhận việc Quế Anh cướp bồ của mình, vậy mà còn giả vờ nai tơ!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK