“Con mới nói chuyện với ai đó?”
Câu hỏi này làm Quế Anh vô cùng chột dạ, cô vội vàng tắt điện thoại rồi giả vờ như không có gì:
“Dạ con nói chuyện với bạn thôi ạ.”
Vừa rồi cô về phòng mà quên mất khóa cửa, không nghĩ tới mẹ cô sẽ đột ngột đi vào như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt có phần bực bội của mẹ, cô cố gắng nở nụ cười để lấy lòng nhưng vẫn bị bắt đưa điện thoại ra.
“Mở máy lên, để mẹ coi con mới nói chuyện với ai?”
“Mẹ…”
“Nhanh lên, cãi lời mẹ à?”
Bà la một tiếng khiến Quế Anh uất ức đỏ mắt, cô không hiểu sao ba mẹ luôn có ý nghĩ kiểm soát cô như vậy, từ trước đến giờ vẫn luôn đối xử với cô vô cùng khắt khe. Sau hai lần bị tai nạn nghiêm trọng, cô cứ nghĩ họ sẽ thay đổi thái độ, nào ngờ vẫn có những lúc không quan tâm đến cảm nhận của cô mà thẳng thừng xâm phạm quyền riêng tư của cô.
Quế Anh đặt điện thoại sang một bên rồi nói thẳng:
“Con vừa nói chuyện với bạn trai của con.”
“B-Bạn trai? Mày có bạn trai bao giờ hả?”
Chuyện này là chuyện mà ba mẹ cô khó nhất, chỉ cần nhắc đến vấn đề yêu sớm thì họ sẽ nghĩ ngay tới hậu quả khôn lường mà báo đài hay đưa tin, cái gì có thai trước khi cưới rồi bỏ học, làm xấu mặt gia đình, bị lừa gạt phá thai hư hỏng… Vậy đấy, họ chẳng thèm nhìn xem con gái họ cố gắng thế nào mà chỉ chăm chăm nghe theo những lời nói vô căn cứ trên mạng.
Thay vì dành thời gian dạy con gái cách để tránh bị người xấu lừa gạt dụ dỗ thì họ muốn kiểm soát cô thật chặt chẽ!
Quế Anh không trả lời câu hỏi của mẹ mà chỉ nhìn bà bằng ánh mắt thất vọng. Ba mẹ trước giờ đều vậy, chưa từng quan tâm đến cảm giác thật sự của cô.
Trước kia bị ép học đàn, Quế Anh cũng đã nói cô không thích học nhạc.
Sau đó là hàng loạt những môn học kỳ quặc khác, những thứ mà cô chưa từng có hứng thú. Duy nhất mỗi việc cắm hoa là còn tạo cho cô chút niềm vui sau cả ngày dài học tập mệt mỏi.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Quế Anh buông thõng xuống, cô ném điện thoại lên bàn học, nói:
“Con đã chia tay rồi, mẹ không cần phải nói gì cả. Điện thoại của con ở đó, mẹ thu đi, sau này con cũng chẳng cần nó nữa.”
Cả người cô rệu rã, tinh thần bất ổn, nhưng mẹ cô vẫn cứ to tiếng:
“Tao hỏi mày có bạn trai khi nào? Sao dám giấu ba mẹ hả? Mày học hành không lo, suốt ngày làm mấy chuyện tào lao, đó giờ tao dạy mày như vậy à?”
Quế Anh không chịu nổi những lời này nữa, cô vơ lấy điện thoại ném mạnh vào tường. Sự va chạm mạnh khiến điện thoại rơi thành hai mảnh, nháy mắt tắt nguồn, màn hình thì nứt ra những đường dài chi chít. Cô hét lên:
“Mẹ đừng nói nữa được không? Mẹ muốn con chết mới vừa lòng hay sao?”
Cơ thể Quế Anh run lẩy bẩy, đầu óc quay cuồng, đất trời đảo lộn. Cô đau đớn ôm ngực mà thở không ra hơi, sau đó ngã phịch xuống đất trước ánh mắt hoảng sợ của bà. Đến tận lúc đó, bà mới hoảng hốt gọi chồng lên đưa con gái đi bệnh viện. Cả đoạn đường bà khóc không thành tiếng, cứ đấm vào ngực tự trách.
Chồng bà mệt mỏi đỡ trán rồi nói:
“Tôi đã nói với bà là Quế Anh tâm lý không ổn định, đừng có làm căng với con nữa mà không nghe hiểu hay sao?”
Biết bản thân đã quá đà, bà chỉ biết khóc nức nở nói xin lỗi.
Quế Anh nằm lại bệnh viện ba ngày, cơm không thèm ăn, cả người gầy nhom giống như là suy dinh dưỡng. Ai đến nói chuyện với cô cũng vậy, cô chẳng hé môi nói lời nào.
Sau khi được xuất viện về, Quế Anh tiếp tục im lặng khóa mình trong phòng không màng tới thế giới bên ngoài nữa, trừ ăn cơm ra thì là vùi đầu học tập. Mà kể từ ngày cô bỏ điện thoại sang một bên, ba của cô luôn đưa đón cô không chừa một kẽ hở cho Phú chen chân vào.
Nhìn con gái ngày càng trở nên mệt mỏi thiếu sức sống, cha mẹ Quế Anh quyết định mời bác sĩ tâm lý đến nhà chữa trị, mỗi tuần đều trò chuyện và trao đổi với cô.
Bác sĩ khuyên rằng gia đình không nên tạo quá nhiều áp lực cho trẻ, thay vì kiểm soát một cách quá mức và khiến chúng stress, hãy dành thời gian tâm sự với con mình để hiểu rõ hơn về con. Ông cũng chỉ ra Quế Anh đang cần sự thấu hiểu.
Hai vợ chồng nhìn nhau, nhớ tới những lần con gái gây gổ với họ, không phải chuyện gì to tát nhưng con bé luôn làm quá lên. Hóa ra là vì quan tâm đến họ, theo thời gian dài, những vấn đề nhỏ trong cuộc sống tích tụ lại cũng trở nên nghiêm trọng.
Quế Anh trầm tính hơn hẳn, nhưng cũng dần hồi phục nhờ sự quan tâm thấy rõ của cha mẹ.
Trước ngày mà cô thi đại học, mẹ đã xin nghỉ làm và ở nhà nấu chè đậu cho cô ăn. Nhìn thấy ly chè đơn giản mà bà cầm trên tay, cô đã rơi nước mắt vì cảm động.
Mẹ Quế Anh ôm cô dỗ dành:
“Mẹ xin lỗi… Sau này mẹ sẽ quan tâm tới con hơn nữa, con đừng giận mẹ…”
Thứ mà Quế Anh cần là đây, không phải một xấp tiền để cô mua thứ cô thích, không phải những chuyến du lịch vội vàng chẳng vui vẻ gì, cô chỉ mong được cha mẹ yêu thương theo một cách bình thường nhất.
Tuy rằng hơi muộn, nhưng cuối cùng Quế Anh cũng đã nhận được thứ mà cô mong mỏi nhất.
Suốt thời gian qua cô luôn chăm chỉ học, ngoài học cũng chỉ có học, vì vậy thành tích tương đối khả quan, đủ để cô đậu vào trường đại học mà cô thích.
Ngày nhận kết quả thi, Quế Anh đã mang khoe với cha mẹ, sau đó cả nhà ba người ra ngoài đi ăn cùng nhau để chúc mừng. Tuy rằng cô không theo học trường và ngành mà cha mẹ cô muốn, họ vẫn vui vẻ chấp nhận.
…
Ở một nơi khác, Hoàng cũng vừa nhận được thông báo. Cậu không hề tự tin với kết quả thi của mình, luôn thấp thỏm lo lắng, và rồi may mắn nhận được thông báo trúng tuyển từ đại học M.
Người vốn nghĩ không thể đậu được đại học lại hoàn thành nguyện vọng một của mình, người vốn thông minh và tiến bộ thần tốc tưởng chừng có thể đậu bất kỳ trường nào như Tú thì… rớt rồi.
Tú khóc bù lu bù loa trong nhà, luôn miệng đổ lỗi cho việc mất trí nhớ:
“Con mà không bị tai nạn là con đậu rồi, hức…”
“Thôi không sao, không ấy con gửi bảng điểm tới mấy trường tư đi, ba mẹ lo được.”
Nhắc đến vấn đề điểm số, năm lớp mười hai vì chuyện bệnh tình mà Tú học hành sa sút, bảng điểm cũng xấu đi. Bây giờ nói thật có muốn xét tuyển vào trường nào đó ổn áp một chút đều khó, biết trước luôn kết quả rồi, cô còn mong mỏi gì nữa?
Hoàng sang chỗ bạn gái cũ, đúng vậy, là bạn gái cũ, để an ủi cô nàng.
Hai người ngồi trước thềm nhà, Tú trong bộ dạng tròn vo bảy mươi ký khóc nói:
“Sao tao làm gì cũng không thành công vậy? Chuyện tình cảm đã đành, chuyện học hành càng tệ…”
Từ ngày cô nàng tỉnh dậy và quên mất Hoàng, suốt ngày chỉ biết bám theo Phát nói lời yêu thương, ban đầu Phát rất vui, nhưng không hiểu sao được mấy bữa thì chán ngắt. Cậu ta từ chối Tú rồi.
Hoàng biết chuyện này nhưng không nói gì, suốt thời gian qua, cậu chưa bao giờ vui vẻ được một ngày. Nhìn thấy người bạn gái đã từng thuộc về cậu bám dính lấy người con trai khác như keo dán, không cần mặt mũi, không biết xấu hổ liên tục tỏ tình, cậu cũng tuyệt vọng.
Tú bây giờ không còn là Tú trong lòng Hoàng nữa. Cậu xem cô như bạn bè bình thường, lên tiếng an ủi:
“Không học đại học được thì học cao đẳng rồi tốt nghiệp sớm và đi kiếm việc đi, hoặc học nghề cũng tốt.”
“Hoàng, mày định đi thành phố học hả?”
Hoàng gật đầu:
“Đương nhiên.”
Không hiểu sao vì lời hứa trước đây của họ mà cậu lại phấn đấu thế này, luôn hướng về đại học M.
Tiếng côn trùng rả rích trong bụi cây gần nhà, tiếng thời sự từ phòng khách vọng ra lọt vào tai cậu, nghe như quay về thời gian mà cậu còn hạnh phúc cùng Tú. Có gì đó lạ lắm, cậu phát hiện ra Tú quá mức lạ lẫm…
Tú lau nước mắt, nói:
“Hay tao đi lên thành phố học cùng mày nha?”
“Tùy mày, mày thích học ở đâu thì học thôi.”
Thay vì ủng hộ quyết định của cô, Hoàng trả lời qua loa rồi thôi. Ấy vậy mà Tú - người đang chán nản bởi mọi thứ nghe vào trong lòng như được ủng hộ. Tối đó, cô đi tìm hiểu về những trường cao đẳng gần đại học M và chọn một nơi để gửi xét duyệt bảng điểm ba năm cấp ba.
Trường cao đẳng thì không khó để vào như đại học, thành tích của Tú vẫn đủ đậu. Vậy là hai nhà soạn đồ đạc đầy đủ rồi tiễn hai cô cậu lên thành phố. Vì để tiện chăm sóc nhau, họ còn thuê hai phòng trọ sát nhau để bọn trẻ ở.
Đặt chân lên thành phố, Hoàng mang trong mình ước mơ và hoài bão lớn lên, muốn thành công, muốn lập nghiệp ở nơi này.
Câu hỏi này làm Quế Anh vô cùng chột dạ, cô vội vàng tắt điện thoại rồi giả vờ như không có gì:
“Dạ con nói chuyện với bạn thôi ạ.”
Vừa rồi cô về phòng mà quên mất khóa cửa, không nghĩ tới mẹ cô sẽ đột ngột đi vào như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt có phần bực bội của mẹ, cô cố gắng nở nụ cười để lấy lòng nhưng vẫn bị bắt đưa điện thoại ra.
“Mở máy lên, để mẹ coi con mới nói chuyện với ai?”
“Mẹ…”
“Nhanh lên, cãi lời mẹ à?”
Bà la một tiếng khiến Quế Anh uất ức đỏ mắt, cô không hiểu sao ba mẹ luôn có ý nghĩ kiểm soát cô như vậy, từ trước đến giờ vẫn luôn đối xử với cô vô cùng khắt khe. Sau hai lần bị tai nạn nghiêm trọng, cô cứ nghĩ họ sẽ thay đổi thái độ, nào ngờ vẫn có những lúc không quan tâm đến cảm nhận của cô mà thẳng thừng xâm phạm quyền riêng tư của cô.
Quế Anh đặt điện thoại sang một bên rồi nói thẳng:
“Con vừa nói chuyện với bạn trai của con.”
“B-Bạn trai? Mày có bạn trai bao giờ hả?”
Chuyện này là chuyện mà ba mẹ cô khó nhất, chỉ cần nhắc đến vấn đề yêu sớm thì họ sẽ nghĩ ngay tới hậu quả khôn lường mà báo đài hay đưa tin, cái gì có thai trước khi cưới rồi bỏ học, làm xấu mặt gia đình, bị lừa gạt phá thai hư hỏng… Vậy đấy, họ chẳng thèm nhìn xem con gái họ cố gắng thế nào mà chỉ chăm chăm nghe theo những lời nói vô căn cứ trên mạng.
Thay vì dành thời gian dạy con gái cách để tránh bị người xấu lừa gạt dụ dỗ thì họ muốn kiểm soát cô thật chặt chẽ!
Quế Anh không trả lời câu hỏi của mẹ mà chỉ nhìn bà bằng ánh mắt thất vọng. Ba mẹ trước giờ đều vậy, chưa từng quan tâm đến cảm giác thật sự của cô.
Trước kia bị ép học đàn, Quế Anh cũng đã nói cô không thích học nhạc.
Sau đó là hàng loạt những môn học kỳ quặc khác, những thứ mà cô chưa từng có hứng thú. Duy nhất mỗi việc cắm hoa là còn tạo cho cô chút niềm vui sau cả ngày dài học tập mệt mỏi.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Quế Anh buông thõng xuống, cô ném điện thoại lên bàn học, nói:
“Con đã chia tay rồi, mẹ không cần phải nói gì cả. Điện thoại của con ở đó, mẹ thu đi, sau này con cũng chẳng cần nó nữa.”
Cả người cô rệu rã, tinh thần bất ổn, nhưng mẹ cô vẫn cứ to tiếng:
“Tao hỏi mày có bạn trai khi nào? Sao dám giấu ba mẹ hả? Mày học hành không lo, suốt ngày làm mấy chuyện tào lao, đó giờ tao dạy mày như vậy à?”
Quế Anh không chịu nổi những lời này nữa, cô vơ lấy điện thoại ném mạnh vào tường. Sự va chạm mạnh khiến điện thoại rơi thành hai mảnh, nháy mắt tắt nguồn, màn hình thì nứt ra những đường dài chi chít. Cô hét lên:
“Mẹ đừng nói nữa được không? Mẹ muốn con chết mới vừa lòng hay sao?”
Cơ thể Quế Anh run lẩy bẩy, đầu óc quay cuồng, đất trời đảo lộn. Cô đau đớn ôm ngực mà thở không ra hơi, sau đó ngã phịch xuống đất trước ánh mắt hoảng sợ của bà. Đến tận lúc đó, bà mới hoảng hốt gọi chồng lên đưa con gái đi bệnh viện. Cả đoạn đường bà khóc không thành tiếng, cứ đấm vào ngực tự trách.
Chồng bà mệt mỏi đỡ trán rồi nói:
“Tôi đã nói với bà là Quế Anh tâm lý không ổn định, đừng có làm căng với con nữa mà không nghe hiểu hay sao?”
Biết bản thân đã quá đà, bà chỉ biết khóc nức nở nói xin lỗi.
Quế Anh nằm lại bệnh viện ba ngày, cơm không thèm ăn, cả người gầy nhom giống như là suy dinh dưỡng. Ai đến nói chuyện với cô cũng vậy, cô chẳng hé môi nói lời nào.
Sau khi được xuất viện về, Quế Anh tiếp tục im lặng khóa mình trong phòng không màng tới thế giới bên ngoài nữa, trừ ăn cơm ra thì là vùi đầu học tập. Mà kể từ ngày cô bỏ điện thoại sang một bên, ba của cô luôn đưa đón cô không chừa một kẽ hở cho Phú chen chân vào.
Nhìn con gái ngày càng trở nên mệt mỏi thiếu sức sống, cha mẹ Quế Anh quyết định mời bác sĩ tâm lý đến nhà chữa trị, mỗi tuần đều trò chuyện và trao đổi với cô.
Bác sĩ khuyên rằng gia đình không nên tạo quá nhiều áp lực cho trẻ, thay vì kiểm soát một cách quá mức và khiến chúng stress, hãy dành thời gian tâm sự với con mình để hiểu rõ hơn về con. Ông cũng chỉ ra Quế Anh đang cần sự thấu hiểu.
Hai vợ chồng nhìn nhau, nhớ tới những lần con gái gây gổ với họ, không phải chuyện gì to tát nhưng con bé luôn làm quá lên. Hóa ra là vì quan tâm đến họ, theo thời gian dài, những vấn đề nhỏ trong cuộc sống tích tụ lại cũng trở nên nghiêm trọng.
Quế Anh trầm tính hơn hẳn, nhưng cũng dần hồi phục nhờ sự quan tâm thấy rõ của cha mẹ.
Trước ngày mà cô thi đại học, mẹ đã xin nghỉ làm và ở nhà nấu chè đậu cho cô ăn. Nhìn thấy ly chè đơn giản mà bà cầm trên tay, cô đã rơi nước mắt vì cảm động.
Mẹ Quế Anh ôm cô dỗ dành:
“Mẹ xin lỗi… Sau này mẹ sẽ quan tâm tới con hơn nữa, con đừng giận mẹ…”
Thứ mà Quế Anh cần là đây, không phải một xấp tiền để cô mua thứ cô thích, không phải những chuyến du lịch vội vàng chẳng vui vẻ gì, cô chỉ mong được cha mẹ yêu thương theo một cách bình thường nhất.
Tuy rằng hơi muộn, nhưng cuối cùng Quế Anh cũng đã nhận được thứ mà cô mong mỏi nhất.
Suốt thời gian qua cô luôn chăm chỉ học, ngoài học cũng chỉ có học, vì vậy thành tích tương đối khả quan, đủ để cô đậu vào trường đại học mà cô thích.
Ngày nhận kết quả thi, Quế Anh đã mang khoe với cha mẹ, sau đó cả nhà ba người ra ngoài đi ăn cùng nhau để chúc mừng. Tuy rằng cô không theo học trường và ngành mà cha mẹ cô muốn, họ vẫn vui vẻ chấp nhận.
…
Ở một nơi khác, Hoàng cũng vừa nhận được thông báo. Cậu không hề tự tin với kết quả thi của mình, luôn thấp thỏm lo lắng, và rồi may mắn nhận được thông báo trúng tuyển từ đại học M.
Người vốn nghĩ không thể đậu được đại học lại hoàn thành nguyện vọng một của mình, người vốn thông minh và tiến bộ thần tốc tưởng chừng có thể đậu bất kỳ trường nào như Tú thì… rớt rồi.
Tú khóc bù lu bù loa trong nhà, luôn miệng đổ lỗi cho việc mất trí nhớ:
“Con mà không bị tai nạn là con đậu rồi, hức…”
“Thôi không sao, không ấy con gửi bảng điểm tới mấy trường tư đi, ba mẹ lo được.”
Nhắc đến vấn đề điểm số, năm lớp mười hai vì chuyện bệnh tình mà Tú học hành sa sút, bảng điểm cũng xấu đi. Bây giờ nói thật có muốn xét tuyển vào trường nào đó ổn áp một chút đều khó, biết trước luôn kết quả rồi, cô còn mong mỏi gì nữa?
Hoàng sang chỗ bạn gái cũ, đúng vậy, là bạn gái cũ, để an ủi cô nàng.
Hai người ngồi trước thềm nhà, Tú trong bộ dạng tròn vo bảy mươi ký khóc nói:
“Sao tao làm gì cũng không thành công vậy? Chuyện tình cảm đã đành, chuyện học hành càng tệ…”
Từ ngày cô nàng tỉnh dậy và quên mất Hoàng, suốt ngày chỉ biết bám theo Phát nói lời yêu thương, ban đầu Phát rất vui, nhưng không hiểu sao được mấy bữa thì chán ngắt. Cậu ta từ chối Tú rồi.
Hoàng biết chuyện này nhưng không nói gì, suốt thời gian qua, cậu chưa bao giờ vui vẻ được một ngày. Nhìn thấy người bạn gái đã từng thuộc về cậu bám dính lấy người con trai khác như keo dán, không cần mặt mũi, không biết xấu hổ liên tục tỏ tình, cậu cũng tuyệt vọng.
Tú bây giờ không còn là Tú trong lòng Hoàng nữa. Cậu xem cô như bạn bè bình thường, lên tiếng an ủi:
“Không học đại học được thì học cao đẳng rồi tốt nghiệp sớm và đi kiếm việc đi, hoặc học nghề cũng tốt.”
“Hoàng, mày định đi thành phố học hả?”
Hoàng gật đầu:
“Đương nhiên.”
Không hiểu sao vì lời hứa trước đây của họ mà cậu lại phấn đấu thế này, luôn hướng về đại học M.
Tiếng côn trùng rả rích trong bụi cây gần nhà, tiếng thời sự từ phòng khách vọng ra lọt vào tai cậu, nghe như quay về thời gian mà cậu còn hạnh phúc cùng Tú. Có gì đó lạ lắm, cậu phát hiện ra Tú quá mức lạ lẫm…
Tú lau nước mắt, nói:
“Hay tao đi lên thành phố học cùng mày nha?”
“Tùy mày, mày thích học ở đâu thì học thôi.”
Thay vì ủng hộ quyết định của cô, Hoàng trả lời qua loa rồi thôi. Ấy vậy mà Tú - người đang chán nản bởi mọi thứ nghe vào trong lòng như được ủng hộ. Tối đó, cô đi tìm hiểu về những trường cao đẳng gần đại học M và chọn một nơi để gửi xét duyệt bảng điểm ba năm cấp ba.
Trường cao đẳng thì không khó để vào như đại học, thành tích của Tú vẫn đủ đậu. Vậy là hai nhà soạn đồ đạc đầy đủ rồi tiễn hai cô cậu lên thành phố. Vì để tiện chăm sóc nhau, họ còn thuê hai phòng trọ sát nhau để bọn trẻ ở.
Đặt chân lên thành phố, Hoàng mang trong mình ước mơ và hoài bão lớn lên, muốn thành công, muốn lập nghiệp ở nơi này.