• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy tiếng nói cười bên cạnh, Quế Anh cảm giác đôi khi âm thanh rộn rã của cuộc sống làm lòng cô bình yên đến lạ. Có lẽ bởi vì cô đã đưa ra quyết định sẽ sống hết mình thay vì cứ lo lắng suông về những chuyện trong tương lai, cho nên giờ mới thoải mái như vậy.

Sức ăn của cô không tầm thường, mới xì xụp vài phát mà đã thấy trong tô chỉ còn lại phần nước lèo, bụng cũng no căng. Cô đứng lên và gọi chủ quán tính tiền, Hoàng muốn cản cũng không được, miệng cậu còn ngậm mì chưa kịp nuốt!

Quế Anh trả tiền xong quay lại ngồi đối diện Hoàng, buồn cười là cô ăn còn nhanh hơn cậu ta rất nhiều, không hẳn vì đói, mà vì tâm trạng tốt. Cô vừa nhìn khuôn mặt hậm hực của cậu là cậu đang nghĩ gì, cho nên nhe răng cười:

“Không phải ngại làm gì, sau này mày có thể đãi tao bữa khác xịn hơn, lẩu hay thịt nướng chẳng hạn.”

Hoàng bấy giờ mới nuốt xong phần mì trong miệng, lông mày nhướng lên:

“Khôn quá ha? Nhưng thôi, ai bảo tao là bạn trai của mày, có bảo tao lên trời tao cũng lên!”

“Gớm, nay không còn độc miệng nữa à?” Quế Anh bật cười.

“Không dám nữa.”

Hoàng rất biết điều mà chắp tay chịu thua, sau khi thủ tiêu xong bữa chiều đó, Quế Anh dùng xe đạp điện vừa mượn được từ bên nhà chú Năm chở cậu chàng về. Trên đường lượn vòng vòng hóng gió, cô thấy phía trước vắng người và ít xe thì nghiêng đầu nói:

“Hoàng, hay là coi như vụ kia chưa từng xảy ra được không?”

“Vụ gì?” Hoàng đưa tay ra trước, đột nhiên ôm eo của cô.

“Từ từ, bỏ cái tay ra đã!” Quế Anh ngay lập tức đánh tay lái, suýt chút nữa ngã nhào. Cô mắng: “Không được táy máy!”

“À ừ…”

Hoàng cảm giác không khí giữa họ có vẻ lãng mạn nên định làm bừa, ai ngờ cô không cho! Sau khi cậu rụt tay về, phía trước truyền tới giọng nói mang theo sự xấu hổ của cô:

“Trước đó tao từng nói tụi mình nên tạm xa nhau ấy, xí xóa nha.”

Cô không muốn tiếp tục cái việc trốn tránh mệt mỏi này nữa, Tú thích kiểu gì mặc kệ Tú, cô sống ra sao mặc kệ cô.

Vào khoảnh khắc đó, Hoàng như không tin vào tai mình. Cậu chờ ngày này lâu lắm rồi! Trời đất ơi! Cậu sợ tiếp tục nữa bản thân cậu sẽ biến thành hòn vọng thê, hóa đá vì chờ người yêu luôn, không ngờ hôm nay đẹp trời bạn gái chủ động giúp cậu giải quyết vấn đề.

Hai mắt thiếu niên long lanh, trề môi dưới ra vẻ đáng thương:

“Mày cuối cùng cũng động lòng trắc ẩn, cứu khổ cứu nạn, cho bạn trai mày cơ hội rồi sao?”



Quế Anh nghe mà bật cười, cô nhân lúc dừng đèn đỏ thì xoay người ra sau sờ sờ đầu Hoàng, nói:

“Xin lỗi bạn yêu, coi như mấy tháng qua mình bị thần kinh đi nha.”

Tay của Quế Anh có kha khá thịt, Hoàng cực kỳ yêu cái cảm giác sờ vào phần thịt mỡ kia, mềm mềm, dễ thương chết. Cậu chụp bàn tay của cô đưa lên gò má cọ cọ hai phát, tâm trạng bay tuốt lên mây.

Có một cô bạn gái thất thường như Quế Anh thật sự khiến cậu mệt lắm, lo sợ đủ điều, nhưng bởi vì thích cô nên cậu tình nguyện nhẫn nhịn, chờ cô qua cái khoảng thời gian khó ở kia thì quay về bù đắp cho cậu.

Quế Anh nhìn chằm chằm vào cái tên ngốc đang ôm tay mình, chịu thua trước sự quấn người của cậu ta:

“Mày buông tay ra nhanh! Sắp đèn xanh rồi kìa! Mà mày có biết dơ không thế? Nãy giờ chạy nhong nhong ngoài đường tay tao toàn bụi thôi…”

“Tao đi học về còn chưa tắm thì mày nghĩ ai dơ hơn?” Hoàng mở to mắt, xì một tiếng. “Bôi cho tay mày dơ thêm!”

Nói rồi cậu cọ gò má của mình lên mu bàn tay cô, cứ thích làm trái ngược lại với lời cô nói vậy đấy, cái mặt gợi đòn thật sự.

Quế Anh dùng tay kia để đấm nhau với Hoàng, hai đứa đùa giỡn như chưa từng có cuộc chiến tranh lạnh!

Tối đó về nhà, Hoàng ngủ cực kỳ ngon.

Quế Anh cũng vậy.

Cô nằm trên giường, cả người rã ra như sắp tan thành một bãi nước. Bao nhiêu mệt mỏi, áp lực đều được giải tỏa hết vào buổi chiều hôm ấy, cô ngủ một giấc đến tận sáng mai, thậm chí không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức kêu inh ỏi!

“Aaaa!” Quế Anh vừa gào vừa lục tìm đồng phục rồi thay nhanh, sau đó lật đật xuống nhà mang giày.

Thấy mẹ ở dưới nhà đang nấu cơm và nhìn cô chằm chằm, cô hoảng hồn hỏi:

“Sao mẹ không gọi con dậy với?”

“Hôm qua con nói nay ngày lễ được nghỉ gì mà?” Mẹ cô khó hiểu nghiêng đầu.

Quế Anh chạy như bay ra ngoài, đang ngồi cột giày trước thềm nhà khựng lại, tóc cô còn đang rối chưa kịp chải, mặt mũi bơ phờ.

“Con nói hôm nay được nghỉ nên mẹ mới không kêu đó.”



Giọng của mẹ cô lại vang lên lần nữa, bà cầm cái giá múc canh đi tới, nhìn cô như sinh vật lạ:

“Rồi có được nghỉ không?”

“Hình như được nghỉ thật mẹ ơi…” Quế Anh ngơ ngác lẩm bẩm, sau đó gãi đầu nói: “Con quên mất tiêu!”

Thỉnh thoảng ngủ dậy sẽ bị “lag” rất là mạnh, Quế Anh đêm qua ngủ say quá nên mới dẫn đến tình trạng này. Cô ngồi ở trước nhà thêm năm phút mới như người mất hồn, lắc la lắc lư trở về phòng, sau đó mang luôn cặp nằm sấp trên giường. Vừa rồi tưởng rằng bị trễ nên tim đập nhanh muốn chết, sợ đến lớp bị người khác nhìn, hóa ra trúng ngay ngày nghỉ.

“Buồn ngủ quá…”

Giọng Quế Anh mang theo sự mệt mỏi, hai mí mắt dính chặt không mở lên nổi, chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng thở đều đều.

Ngày hôm đó cô ngủ đến một giờ chiều mới mò dậy ăn cơm, mẹ biết cô mệt nên cũng không nói gì, còn chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ ăn ngon. Quế Anh mặc đồ ngủ lững thững vào bếp, xới một tô cơm, một chén canh rồi mang ra ngồi ngoài phòng khách vừa xem tivi vừa ăn.

Điện thoại trên bàn nhảy tin nhắn liên tục nhưng cô chưa xem, bây giờ chỉ thấy đói thôi, ăn trước rồi tính.

Chờ đến khi cô xử lý xong bữa “sáng” thì mới cầm đến con dấu cưng trên bàn, sau đó trông thấy có rất nhiều rất nhiều người đột nhiên tìm cô. Chuyện gì nữa? Ai bóc phốt cô hay sao thế?

Quế Anh uống một hớp nước cam, dụi mắt mở ra xem, may mắn không phải bị bóc phốt, nhưng mà cũng gây sốc không kém drama là bao. Ôi trời ơi ngó xuống mà xem, mới hôm qua làm hòa với bạn trai thì sáng nay bạn trai được tỏ tình?

Một ngụm nước mới vào miệng chưa kịp nuốt suýt chút nữa trào lên mũi, cô nuốt vội rồi ho sặc sụa:

“Khụ khụ, gì vậy trời?”

Không biết sáng nay Hoàng đi đâu, ăn mặc cũng bảnh bao lắm, quần jean ống rộng, áo thun trắng oversize rồi còn khoác thêm sơ mi bên ngoài, dưới chân là đôi giày thể thao màu trắng. Bởi vì cao, cho nên mặc cái quần què gì cũng đẹp!

Quế Anh bấm vào đoạn clip mà bạn mình gửi đến để xem thử, phát hiện Hoàng đang bị người ta quay. Khung cảnh đó hình như cô từng thấy qua rồi, quán net gần trường mà?

Trong đoạn ghi hình, Hoàng đang ngồi trên ghế chơi game cùng bạn, sau đó ở bên ngoài đột nhiên có một nữ sinh tóc dài đáng yêu chạy vào. Quế Anh nhìn là thấy có âm mưu! Gần đây Hoàng ít khi đi chơi game, sao bé gái kia biết được hành tung của cậu ta chứ?

Mới nghĩ đến đó, điện thoại phát ra tiếng hô hào ầm ĩ.

Hoàng ngu người, mặt ngơ ngác nhìn sang thằng bạn. Quế Anh có thể đoán được Hoàng bị bạn mình dụ ra, trông cậu cực kỳ không vui.

Từ sau vụ việc đám bạn trêu bạn gái cũ làm Quế Anh giận, Hoàng có nói chuyện với bạn mình và to tiếng với chúng một lần rồi, đâu ngờ chúng nó vẫn chứng nào tật nấy.

Quế Anh không hề giận hay ghen, mà lại thấy thú vị. Cô nhìn chăm chú vào màn hình, chờ đợi xem Hoàng sẽ phản ứng ra sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK