Chưa từng thấy thằng con trai nào hung dữ như thế, mấy đứa con gái lùi về thật nhanh rồi cắm đầu bỏ chạy một mạch làm Hoàng không kịp phản ứng. Cứ thế mà chạy rồi á?
Hoàng toan đuổi theo thì bị người phía sau gọi giật lại:
“Kệ tụi nó đi mày.”
Nghe giọng Quế Anh nhẹ bẫng, chán nản như thể không muốn gây sự tiếp, Hoàng mới hừm một tiếng rồi dừng chân, xoay người đi tới chỗ cô nàng. Thấy cô loay hoay với cái áo bẩn, cậu bực bội nói:
“Trước kia mày cũng bị ăn hiếp thế hả?”
Sao cậu chưa từng nghe nói về chuyện đó? Hoàng nhận ra trước kia mình thật sự vô tâm quá mức.
Quế Anh nhún vai không tỏ thái độ gì, cúi xuống nhặt lấy hộp trà sữa rồi nói:
“Về thôi.”
Cô cầm theo cái hộp rỗng cùng Hoàng rời khỏi sân vận động, trước khi ra ngoài cô tiện tay vứt rác vào đúng vị trí. Một con người được giáo dục tốt tất nhiên sẽ không thể xả rác bừa bãi như mấy đứa kia, hành động này của cô cũng lọt vào tầm mắt Hoàng.
Mặc dù không nói thêm gì nữa nhưng trong lòng Hoàng vẫn vô cùng bất bình thay cho cô. Cậu bắt đầu trở về nhà và tìm hiểu thêm về quá khứ của bạn mình thông qua những người quen, với mối quan hệ rộng rãi của cậu trong trường, không khó để tìm ra được facebook của mấy cô gái lúc tối.
Hoàng cẩn thận so sánh ảnh của họ với những khuôn mặt mà mình nhìn thấy, thầm lẩm bẩm:
“Mấy con mẹ này chỉnh ảnh quá đà quá vậy? Nhìn không ra luôn!”
Cậu phải vất vả lắm mới thu gom được thông tin của chúng, sau đó âm thầm nghĩ sẽ trả thù cho bạn tốt.
Mấy ngày này đi học, Phát vẫn chăm chỉ ghé qua thăm hỏi, Hoàng thì luôn có mặt đúng lúc để ngăn chặn việc Phát ở riêng với Quế Anh. Cứ như vậy suốt khiến Phát điên tiết, nhiều khi định xông lên đấm nhau với Hoàng luôn rồi nhưng lại không to con bằng Hoàng nên hơi rén.
Một buổi chiều tan học, Hoàng bảo Quế Anh ra trước cổng chờ mình rồi chạy đi lòng vòng tìm xe đạp của đám bắt nạt kia. Cậu tìm hiểu và quan sát kỹ lắm rồi, chắc chắn không nhầm được.
Hoàng cay cú xì hơi xe đạp của chúng nó rồi vui vẻ đi ra cổng. Lát sau, khi cậu và cô bạn mũm mĩm đang chờ đèn đỏ thì trông thấy có mấy đứa dắt xe đi bộ ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rủa.
Vẻ mặt Hoàng lúc ấy cực kỳ đắc ý, nhưng cậu sợ nói ra Quế Anh nghĩ mình xấu tính nên chỉ cười hả hê chứ không tiết lộ bí mật.
Khoảnh khắc mấy cô gái kia dắt xe đạp đi ngang qua chỗ của hai người họ, ánh mắt đều như giết người, họ đoán vụ việc này chắc chắn là do Quế Anh làm, cho nên liếc cô cực mạnh, tròng đen sắp rơi ra đến nơi.
Quế Anh cảm giác được địch ý của họ thì ngáo ngơ hỏi thằng Hoàng:
“Mắt bọn này con đậu con bay à? Lé hơi nặng.”
Giọng cô rõ là to, làm mấy đứa con gái đang phải đẩy xe tức anh ách quay phắt đầu lại. Vốn dĩ Quế Anh đã chẳng sợ họ, lúc này Hoàng còn đứng bên cạnh làm bảo kê cho cô thì càng khiến cô tự tin hơn nhiều lần.
Hoàng nhướng mày:
“Nhìn cái gì mà nhìn? Lần trước còn chưa xin lỗi đâu đấy.”
Con trai nhưng mà thù dai thấy sợ! Mấy cô gái kia bực bội quay mặt sang chỗ khác, còn Hoàng thì đá lông mày với Quế Anh:
“Thấy sao? Anh đây ngầu đúng không?”
“Ừ ừ, ngầu quá, sợ run đây nè.” Quế Anh phối hợp cười trêu.
Hai người họ tung tăng trên đường, còn không quên quay sang lè lưỡi trêu tức đám con gái xấu tính. Động tác tùy tiện của họ, vẻ mặt cà chớn của họ, tất cả đều có thể khiến người ta phát điên chỉ trong nháy mắt.
“Aaaaa! Bực mình quá!” Cô gái nào đó giậm mạnh chân xuống đất, tức giận ném luôn cái xe quèn của bản thân vào lề.
Rầm một tiếng, người xung quanh giật thót quay sang nhìn cô nàng như nhìn người điên. Đang yên đang lành tự nhiên la hét ầm ĩ!
Nắng chiều từ tốn lan đến trên những nóc nhà lợp tôn khiến ánh sáng trở nên lung linh hơn, tâm trạng Quế cực tốt, hào hứng nhảy chân sáo đi về.
Cuộc sống mới của cô vô cùng ổn áp, có gia đình yêu thương, bạn bè tốt tính và một người bạn hết sức tuyệt vời.
Nhiệm vụ mấy hôm nay của cô là dạy cho Hoàng học, sau nhiều ngày tiếp xúc, cậu đột nhiên nhận ra rằng cô bạn của mình thật sự rất giỏi. Không riêng gì môn Toán, mà Lý hay Hóa đều không làm khó được đầu óc của cô.
Hoàng tò mò:
“Vậy trước kia là mày cố tình học ngu hay sao thế?”
Rõ ràng rất thông minh, nhưng thành tích lúc trước thảm chẳng dám nhìn. Đối với câu hỏi này, Quế Anh nói:
“Con người ai cũng phải thay đổi chứ.”
Đúng vậy, thời gian sẽ biến những thứ không thể thành có thể. Tỉ dụ như thằng Hoàng chăm chỉ đến nỗi cả nhà tưởng cậu bị bệnh ở đâu.
Một buổi chiều sau khi học xong, mẹ của Hoàng lên tìm cậu tâm sự mỏng:
“Con trai à, có phải dạo này con bị áp lực nhiều quá không? Ba mẹ không yêu cầu gì nhiều về con hết, con chỉ cần sống tốt, vui vẻ là được, cố gắng đừng ở lại lớp, còn được học sinh giỏi hay không cũng chẳng quan trọng đâu.”
Dù họ có nói vậy thì Hoàng vẫn không bỏ cuộc, bởi vì cậu muốn đuổi theo người mình thích thật nhanh. Quế Anh học giỏi miễn bàn, từ lúc đầu năm đến giờ đã nhiều lần trả lời câu hỏi thêm của giáo viên cho và giành điểm cực cao trong lớp.
Bài kiểm tra chung đến nhanh như chớp, cuối cùng Hoàng đã có thể tự hào vỗ ngực mình làm được. Cậu còn khoe khoang với Quế Anh mình sắp đạt đủ điểm, nhưng sự tiến bộ của cậu khá chậm rãi. Kết quả của vụ cá cược là Hoàng thua sấp mặt, tưởng rằng điểm rất dễ lấy hay sao?
Quế Anh cười trên nỗi đau của cậu ta:
“Ngoài việc học thuộc ra thì bạn cần có não nữa bạn ơi!”
Hoàng suy sụp dữ dội, phải cắn răng đưa tiền cá cược cho cô nàng.
Họ cứ ở bên nhau đơn giản, vui vẻ như vậy, ngày qua ngày, thời gian trôi qua trong chớp mắt.
Một buổi chiều, Hoàng cầm lấy thước đo rồi hào hứng nói:
“Đến hẹn lại lên, qua đây nào.”
Cậu dứt lời thì vòng thước dây qua eo của Quế Anh, cẩn thận đo đạc rồi ghi chép vào sổ sách. Quyển sổ ghi đầy những lần cô nàng xuống ký, con số bên trong giảm dần và giảm cực nhanh theo thời gian. Hiện tại Quế Anh đã không còn quá khổ như ban đầu nữa mà dần dần trở thành một bé gái mũm mĩm có chút đáng yêu. Bởi vì làn da trắng, cho dù cô có hơi nặng cân đi nữa thì vẫn tương đối dễ thương.
Hoàng nhìn những con số rồi lại nhìn cô bạn của mình. Lâu nay mỗi ngày cậu đều quan sát Quế Anh giảm cân nên cậu thấy vẫn bình thường chưa có thay đổi gì nhiều lắm, cho đến khi trông thấy số đo thật sự của cô ở thời điểm hiện tại, cậu mới thấy mình sai rồi. Cậu hối hận ruột gan đều thắt lại, thấy cô bạn của mình chuẩn bị đi chạy bộ, cậu lấy hết can đảm hỏi:
“Tú ơi, trà sữa không?”
Cầu mong thần trà sữa sẽ phù độ mày! Hoàng lẩm bẩm trong lòng, vốn đang ôm tâm lý may mắn hy vọng được chấp nhận lời mời thì Quế Anh cười nói:
“Mày đấm nhau không?”
Cô buông một câu như vậy rồi nhìn chằm chằm vào gương, mỗi ngày tỉnh giấc đều soi soi nên cô chưa thấy rõ hiệu quả của việc giảm cân lắm, nhưng hình như người đã nhỏ hơn nhiều rồi, rất nhiều.
Quế Anh bảo Hoàng mang cái số đo mới của mình đến nhìn, sau đó mỉm cười hài lòng. Một tháng, cô giảm được 9kg, tuy so với mục tiêu đặt ra còn thiếu 1kg, nhưng đây đã là quá trình hết sức gian khổ. Cô nghiêm ngặt chú ý khẩu phần ăn của bản thân, tập thể dục đều đặn suốt một tháng, và thành quả cũng không tệ lắm.
Leo lên cái cân, Hoàng nhìn số ký mà giật mình:
“Uây, còn có 79kg rưỡi thôi nè.”
“Tao vừa uống mấy cốc nước, cho nên nặng đó, chứ tao có 79kg thôi.”
Quế Anh nhìn chính mình trong gương mà thấy công sức mình bỏ ra vô cùng đáng giá. Cả người cô đã gọn đi nhiều, khuôn mặt tròn tròn bầu bĩnh đáng yêu, mắt không còn quá híp nữa. Hiện tại có thể chính thức gọi hai từ “mũm mĩm” thay vì béo.
Tất nhiên, mục tiêu của Quế Anh còn xa xa hơn như vậy nữa!
Trông thấy sự vui vẻ hào hứng trên mặt cô, Hoàng đứng bên cạnh bất giác mỉm cười. Cậu cảm thấy hiện tại đã tốt lắm rồi, cô không cần phải giảm cân nữa làm gì, nhưng có lẽ cậu sẽ không đánh bại được suy nghĩ của cô đâu.
Hoàng vỗ nhẹ lên vai cô, khích lệ:
“Cố lên, mày làm được mà!”
Chắc chắn phải được, không được cũng phải liều mạng cho bằng được. Ngoài Hoàng vẫn luôn ở cạnh quan sát cô ra, có lẽ những người ngoài kia cũng chỉ cảm giác cô hơi khác chút xíu mà thôi, còn chưa rõ được sự thay đổi của cô.
Nhiều ngày liền, Phát vẫn chưa hoàn thành được thử thách mà đám bạn đặt ra, nhưng không hiểu sao trong thâm tâm cậu ta lại rất thích việc đang làm, cứ muốn đến lớp của người ta mãi thôi. Bất giác, Phát cảm thấy trước kia bản thân hình như có hơi quá đáng.
Hoàng toan đuổi theo thì bị người phía sau gọi giật lại:
“Kệ tụi nó đi mày.”
Nghe giọng Quế Anh nhẹ bẫng, chán nản như thể không muốn gây sự tiếp, Hoàng mới hừm một tiếng rồi dừng chân, xoay người đi tới chỗ cô nàng. Thấy cô loay hoay với cái áo bẩn, cậu bực bội nói:
“Trước kia mày cũng bị ăn hiếp thế hả?”
Sao cậu chưa từng nghe nói về chuyện đó? Hoàng nhận ra trước kia mình thật sự vô tâm quá mức.
Quế Anh nhún vai không tỏ thái độ gì, cúi xuống nhặt lấy hộp trà sữa rồi nói:
“Về thôi.”
Cô cầm theo cái hộp rỗng cùng Hoàng rời khỏi sân vận động, trước khi ra ngoài cô tiện tay vứt rác vào đúng vị trí. Một con người được giáo dục tốt tất nhiên sẽ không thể xả rác bừa bãi như mấy đứa kia, hành động này của cô cũng lọt vào tầm mắt Hoàng.
Mặc dù không nói thêm gì nữa nhưng trong lòng Hoàng vẫn vô cùng bất bình thay cho cô. Cậu bắt đầu trở về nhà và tìm hiểu thêm về quá khứ của bạn mình thông qua những người quen, với mối quan hệ rộng rãi của cậu trong trường, không khó để tìm ra được facebook của mấy cô gái lúc tối.
Hoàng cẩn thận so sánh ảnh của họ với những khuôn mặt mà mình nhìn thấy, thầm lẩm bẩm:
“Mấy con mẹ này chỉnh ảnh quá đà quá vậy? Nhìn không ra luôn!”
Cậu phải vất vả lắm mới thu gom được thông tin của chúng, sau đó âm thầm nghĩ sẽ trả thù cho bạn tốt.
Mấy ngày này đi học, Phát vẫn chăm chỉ ghé qua thăm hỏi, Hoàng thì luôn có mặt đúng lúc để ngăn chặn việc Phát ở riêng với Quế Anh. Cứ như vậy suốt khiến Phát điên tiết, nhiều khi định xông lên đấm nhau với Hoàng luôn rồi nhưng lại không to con bằng Hoàng nên hơi rén.
Một buổi chiều tan học, Hoàng bảo Quế Anh ra trước cổng chờ mình rồi chạy đi lòng vòng tìm xe đạp của đám bắt nạt kia. Cậu tìm hiểu và quan sát kỹ lắm rồi, chắc chắn không nhầm được.
Hoàng cay cú xì hơi xe đạp của chúng nó rồi vui vẻ đi ra cổng. Lát sau, khi cậu và cô bạn mũm mĩm đang chờ đèn đỏ thì trông thấy có mấy đứa dắt xe đi bộ ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rủa.
Vẻ mặt Hoàng lúc ấy cực kỳ đắc ý, nhưng cậu sợ nói ra Quế Anh nghĩ mình xấu tính nên chỉ cười hả hê chứ không tiết lộ bí mật.
Khoảnh khắc mấy cô gái kia dắt xe đạp đi ngang qua chỗ của hai người họ, ánh mắt đều như giết người, họ đoán vụ việc này chắc chắn là do Quế Anh làm, cho nên liếc cô cực mạnh, tròng đen sắp rơi ra đến nơi.
Quế Anh cảm giác được địch ý của họ thì ngáo ngơ hỏi thằng Hoàng:
“Mắt bọn này con đậu con bay à? Lé hơi nặng.”
Giọng cô rõ là to, làm mấy đứa con gái đang phải đẩy xe tức anh ách quay phắt đầu lại. Vốn dĩ Quế Anh đã chẳng sợ họ, lúc này Hoàng còn đứng bên cạnh làm bảo kê cho cô thì càng khiến cô tự tin hơn nhiều lần.
Hoàng nhướng mày:
“Nhìn cái gì mà nhìn? Lần trước còn chưa xin lỗi đâu đấy.”
Con trai nhưng mà thù dai thấy sợ! Mấy cô gái kia bực bội quay mặt sang chỗ khác, còn Hoàng thì đá lông mày với Quế Anh:
“Thấy sao? Anh đây ngầu đúng không?”
“Ừ ừ, ngầu quá, sợ run đây nè.” Quế Anh phối hợp cười trêu.
Hai người họ tung tăng trên đường, còn không quên quay sang lè lưỡi trêu tức đám con gái xấu tính. Động tác tùy tiện của họ, vẻ mặt cà chớn của họ, tất cả đều có thể khiến người ta phát điên chỉ trong nháy mắt.
“Aaaaa! Bực mình quá!” Cô gái nào đó giậm mạnh chân xuống đất, tức giận ném luôn cái xe quèn của bản thân vào lề.
Rầm một tiếng, người xung quanh giật thót quay sang nhìn cô nàng như nhìn người điên. Đang yên đang lành tự nhiên la hét ầm ĩ!
Nắng chiều từ tốn lan đến trên những nóc nhà lợp tôn khiến ánh sáng trở nên lung linh hơn, tâm trạng Quế cực tốt, hào hứng nhảy chân sáo đi về.
Cuộc sống mới của cô vô cùng ổn áp, có gia đình yêu thương, bạn bè tốt tính và một người bạn hết sức tuyệt vời.
Nhiệm vụ mấy hôm nay của cô là dạy cho Hoàng học, sau nhiều ngày tiếp xúc, cậu đột nhiên nhận ra rằng cô bạn của mình thật sự rất giỏi. Không riêng gì môn Toán, mà Lý hay Hóa đều không làm khó được đầu óc của cô.
Hoàng tò mò:
“Vậy trước kia là mày cố tình học ngu hay sao thế?”
Rõ ràng rất thông minh, nhưng thành tích lúc trước thảm chẳng dám nhìn. Đối với câu hỏi này, Quế Anh nói:
“Con người ai cũng phải thay đổi chứ.”
Đúng vậy, thời gian sẽ biến những thứ không thể thành có thể. Tỉ dụ như thằng Hoàng chăm chỉ đến nỗi cả nhà tưởng cậu bị bệnh ở đâu.
Một buổi chiều sau khi học xong, mẹ của Hoàng lên tìm cậu tâm sự mỏng:
“Con trai à, có phải dạo này con bị áp lực nhiều quá không? Ba mẹ không yêu cầu gì nhiều về con hết, con chỉ cần sống tốt, vui vẻ là được, cố gắng đừng ở lại lớp, còn được học sinh giỏi hay không cũng chẳng quan trọng đâu.”
Dù họ có nói vậy thì Hoàng vẫn không bỏ cuộc, bởi vì cậu muốn đuổi theo người mình thích thật nhanh. Quế Anh học giỏi miễn bàn, từ lúc đầu năm đến giờ đã nhiều lần trả lời câu hỏi thêm của giáo viên cho và giành điểm cực cao trong lớp.
Bài kiểm tra chung đến nhanh như chớp, cuối cùng Hoàng đã có thể tự hào vỗ ngực mình làm được. Cậu còn khoe khoang với Quế Anh mình sắp đạt đủ điểm, nhưng sự tiến bộ của cậu khá chậm rãi. Kết quả của vụ cá cược là Hoàng thua sấp mặt, tưởng rằng điểm rất dễ lấy hay sao?
Quế Anh cười trên nỗi đau của cậu ta:
“Ngoài việc học thuộc ra thì bạn cần có não nữa bạn ơi!”
Hoàng suy sụp dữ dội, phải cắn răng đưa tiền cá cược cho cô nàng.
Họ cứ ở bên nhau đơn giản, vui vẻ như vậy, ngày qua ngày, thời gian trôi qua trong chớp mắt.
Một buổi chiều, Hoàng cầm lấy thước đo rồi hào hứng nói:
“Đến hẹn lại lên, qua đây nào.”
Cậu dứt lời thì vòng thước dây qua eo của Quế Anh, cẩn thận đo đạc rồi ghi chép vào sổ sách. Quyển sổ ghi đầy những lần cô nàng xuống ký, con số bên trong giảm dần và giảm cực nhanh theo thời gian. Hiện tại Quế Anh đã không còn quá khổ như ban đầu nữa mà dần dần trở thành một bé gái mũm mĩm có chút đáng yêu. Bởi vì làn da trắng, cho dù cô có hơi nặng cân đi nữa thì vẫn tương đối dễ thương.
Hoàng nhìn những con số rồi lại nhìn cô bạn của mình. Lâu nay mỗi ngày cậu đều quan sát Quế Anh giảm cân nên cậu thấy vẫn bình thường chưa có thay đổi gì nhiều lắm, cho đến khi trông thấy số đo thật sự của cô ở thời điểm hiện tại, cậu mới thấy mình sai rồi. Cậu hối hận ruột gan đều thắt lại, thấy cô bạn của mình chuẩn bị đi chạy bộ, cậu lấy hết can đảm hỏi:
“Tú ơi, trà sữa không?”
Cầu mong thần trà sữa sẽ phù độ mày! Hoàng lẩm bẩm trong lòng, vốn đang ôm tâm lý may mắn hy vọng được chấp nhận lời mời thì Quế Anh cười nói:
“Mày đấm nhau không?”
Cô buông một câu như vậy rồi nhìn chằm chằm vào gương, mỗi ngày tỉnh giấc đều soi soi nên cô chưa thấy rõ hiệu quả của việc giảm cân lắm, nhưng hình như người đã nhỏ hơn nhiều rồi, rất nhiều.
Quế Anh bảo Hoàng mang cái số đo mới của mình đến nhìn, sau đó mỉm cười hài lòng. Một tháng, cô giảm được 9kg, tuy so với mục tiêu đặt ra còn thiếu 1kg, nhưng đây đã là quá trình hết sức gian khổ. Cô nghiêm ngặt chú ý khẩu phần ăn của bản thân, tập thể dục đều đặn suốt một tháng, và thành quả cũng không tệ lắm.
Leo lên cái cân, Hoàng nhìn số ký mà giật mình:
“Uây, còn có 79kg rưỡi thôi nè.”
“Tao vừa uống mấy cốc nước, cho nên nặng đó, chứ tao có 79kg thôi.”
Quế Anh nhìn chính mình trong gương mà thấy công sức mình bỏ ra vô cùng đáng giá. Cả người cô đã gọn đi nhiều, khuôn mặt tròn tròn bầu bĩnh đáng yêu, mắt không còn quá híp nữa. Hiện tại có thể chính thức gọi hai từ “mũm mĩm” thay vì béo.
Tất nhiên, mục tiêu của Quế Anh còn xa xa hơn như vậy nữa!
Trông thấy sự vui vẻ hào hứng trên mặt cô, Hoàng đứng bên cạnh bất giác mỉm cười. Cậu cảm thấy hiện tại đã tốt lắm rồi, cô không cần phải giảm cân nữa làm gì, nhưng có lẽ cậu sẽ không đánh bại được suy nghĩ của cô đâu.
Hoàng vỗ nhẹ lên vai cô, khích lệ:
“Cố lên, mày làm được mà!”
Chắc chắn phải được, không được cũng phải liều mạng cho bằng được. Ngoài Hoàng vẫn luôn ở cạnh quan sát cô ra, có lẽ những người ngoài kia cũng chỉ cảm giác cô hơi khác chút xíu mà thôi, còn chưa rõ được sự thay đổi của cô.
Nhiều ngày liền, Phát vẫn chưa hoàn thành được thử thách mà đám bạn đặt ra, nhưng không hiểu sao trong thâm tâm cậu ta lại rất thích việc đang làm, cứ muốn đến lớp của người ta mãi thôi. Bất giác, Phát cảm thấy trước kia bản thân hình như có hơi quá đáng.