Trước thái độ hung hăng của Quế Anh, Hoàng tỏ ra đáng thương giơ cái tay bó bột của mình lên, nói:
“Mày làm tao thành thế này, mày phải chịu trách nhiệm chứ?”
Mặc dù Hoàng cứ tỏ ra khó khăn trong việc cử động, nhưng thực chất cậu ta chỉ bị nứt xương nhẹ ở cổ tay, và cái tay còn lại vẫn hoạt động được bình thường chán. Thế mà vẫn cố tình sai bảo Quế Anh làm cái này làm cái kia!
Quế Anh buồn bực nhưng không thể làm gì được, cắn răng, nhịn xuống!
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt, Hoàng dần thấy thích cuộc sống có một người để sai bảo như đàn em, khi nào đối phương chuẩn bị xù lông lên, cậu chỉ cần giơ cái kim bài miễn tử của mình ra là được.
Tối hôm đó, Quế Anh cuốc bộ ra tận ngã tư đường lớn chỉ để mua cho Hoàng một hộp xôi gà, lúc trở về vừa hay nhìn thấy Hoàng đang hôn cái tay bó bột rồi nói:
“Cảm ơn bé yêu.”
Quế Anh đứng trước cửa phòng của Hoàng, nhìn cậu ta như nhìn tên thần kinh:
“Biến thái!”
Bị bắt gặp đang làm khùng làm điên với cái tay bó bột, Hoàng cũng chẳng xấu hổ mà chỉ hỏi:
“Sao mày nói xấu bạn bè vậy?”
“Không phải à? Tự nhiên đi hôn tay mình.”
Cô đặt túi xôi lên bàn rồi nói:
“Ăn đi, tao phải về nhà làm bài tập đây.”
Đây là lần đầu tiên Quế Anh bước chân vào trong phòng của Hoàng, thấy cũng sạch sẽ tươm tất, nhưng cô chẳng quan tâm nhiều, bởi vì cô còn có việc phải làm.
Thấy Quế Anh phũ phàng với mình, Hoàng gọi lại:
“Chờ chút, mày không đút tao ăn à?”
“Tay còn lại của mày đâu?”
“Nhưng nó là tay không thuận.” Hoàng cãi.
“Riết rồi thấy tao như bà mẹ trẻ chăm con ấy.”
Quế Anh buông một câu châm chọc, nhưng tay thì vẫn ngoan ngoãn mở nắp hộp xôi ra chuẩn bị bón cho cái thằng trời đánh trước mắt ăn. Ai bảo cô ngã đè nó nứt cả xương tay chứ? Nó cứ mè nheo thế này, cô mà không giúp thì lát nữa nó sẽ giả vờ qua nhà khóc lóc ỉ ôi với mẹ cô cho xem.
Vừa múc một muỗng to thật to nhét vào mồm thằng Hoàng, Quế Anh vừa hỏi:
“Sao lúc trước mày nói thằng Phát là lớn đầu còn đi mách giáo viên mà mày lớn đầu rồi vẫn thích đi mách mẹ tao thế?”
Hoàng ngậm một mồm thức ăn, vừa nhai vừa liếc mắt nhìn Quế Anh mà không nói gì. Phải mất một lúc, cậu mới nuốt được thứ trong miệng và nói:
“Mày đút từ từ thôi, cái mồm chứ có phải cái ao đâu mà mày đổ cả mớ vào thế?”
“Không ăn thì nhịn!” Quế Anh quạu quọ.
Hoàng lẩm bẩm:
“Mày dữ như thế, sau này chó nó mới yêu!”
“Ừ, nói hay lắm, sau này tao giảm cân rồi mà đẹp gái, đứa nào theo thì làm chó.”
Người nào đó hắng giọng không đáp, mà ngồi trên giường rên hừ hừ:
“Ôi ôi, tự nhiên tay đau cái thèm trà sữa thế nhỉ?”
“Mày con trai cũng thích trà sữa à?”
Nghe giọng thằng bạn đã thấy điêu, Hoàng ừ ừ rồi mò điện thoại định gọi trà sữa về nhà uống, nhưng Quế Anh ở phía sau nhanh hơn một bước mà chặn đầu:
“Mày mua tự uống, không được rủ tao!”
Mấy ngày hôm nay, hễ cứ đi chung với Hoàng là cậu ta lại rủ cô ăn cái này cái kia, giảm cân đã mệt còn gặp thằng bạn có tâm cứ khoe ảnh đủ loại đồ ăn ngon, thèm đấm nó kinh khủng.
Thấy Quế Anh thật sự không có ý định uống trà sữa, Hoàng đành thôi. Ăn xong bữa tối, Hoàng nói:
“Tao lớn rồi nhưng tao rất thích mách mẹ mày, tại mày khó trị quá.”
Giờ mới trả lời câu hỏi vừa rồi của Quế Anh, mà nghe cái kiểu nói chuyện đáng ghét này, Quế Anh giơ tay phải lên, gồng mình khoe mỡ và nói:
“Một ngày nào đó tao sẽ cho mày ăn nguyên cục mỡ này!”
Nói rồi, cô thu dọn đồ đạc và đi về. Hoàng ra tiễn bạn mình, khoảnh khắc nhìn bóng lưng to lớn của Quế Anh khó khăn di chuyển xuống lầu, trong lòng cậu có chút gì đó thương thương. Ở trên lớp cô nàng này luôn bị bạn học trêu đùa, việc bị bắt nạt vẫn không dừng lại kể cả khi cô nàng chẳng làm gì động chạm tới người khác.
Hoàng hiện tại rốt cuộc đã biết trước kia mình vô tâm như thế nào, vốn dĩ là hàng xóm tốt của nhau, cậu nên chăm sóc cho cô nàng chứ không phải mặc kệ cô tự sinh tự diệt.
Hoàng gọi với theo:
“Tú này.”
Người ở dưới lầu ngẩng đầu lên nhìn, hỏi:
“Sao?”
“Chúc mày giảm cân thành công.”
“Biết rồi, khỏi chúc, chắc chắn sẽ thành công.”
Quế Anh cười đáp lại, tuy rằng ngoài mặt tỏ vẻ cộc cằn, nhưng lời chúc ấy của Hoàng cũng phần nào tiếp thêm sức mạnh cho cô. Mới qua gần một tuần mà cô đã giảm được hai ký rồi, cho dù đoạn đường phía trước chắc chắn không dễ dàng, nhưng chăm chỉ và nỗ lực thì sẽ thành công.
Trở về nhà, Quế Anh vào phòng và mở máy tính lên, bắt đầu đăng nhập trang facebook. Cô đã nhiều ngày chưa liên lạc cho gia đình thật sự của mình, hiện tại cuộc sống mới đã ổn định, cô mò mẫm tạo tài khoản mới để hỏi han họ xem sao. Cô rất muốn dùng tài khoản chính để nhắn tin cho cha mẹ, nhưng ngộ nhỡ có người nhìn thấy lại nghĩ “người thực vật” đang nằm trong bệnh viện đã tỉnh dậy thì khổ.
Không biết tài khoản cũ của Tú là gì, Quế Anh chỉ đành tạo cái mới, sau đó kết bạn với bạn bè cũ của cô.
Quế Anh chờ mãi người ta mới đồng ý kết bạn, sau đó cô lập tức gửi tin nhắn qua:
“Xin chào, mình là Tú, bạn qua mạng của Quế Anh. Bạn cho mình hỏi dạo này Quế Anh sao rồi?”
Màn hình hiển thị dấu ba chấm, giống như đối phương đang không biết phải nói gì nên viết rồi lại xóa đi. Quế Anh chờ hơi sốt ruột, nhưng cô vẫn cố gắng ngồi đợi.
“Cũng không rõ nữa, đại khái còn nằm viện chưa về, mấy bữa nữa mình định đi thăm Quế Anh này, bạn đi không?”
Vậy là vẫn chưa tỉnh sao? Nguyên nhân chính của vấn đề này là gì vậy chứ? Do linh hồn của Tú đã không còn tồn tại trên thế gian, hay do thân thể của Quế Anh đã hết cứu rồi?
Quế Anh rối rắm nhìn dòng tin của bạn mình rất lâu, sau đó gửi lại một cái nhãn dán buồn khóc:
“Mình ở xa quá nên không đi thăm được, mình chỉ hỏi vậy thôi à.”
Chào tạm biệt người kia xong, Quế Anh gập máy tính lại và ngồi thừ người ra đó. Có lẽ hiện tại cha mẹ cô đang rất đau lòng? Cũng có thể là họ bận rộn công việc chẳng quan tâm mấy…
Quế Anh cảm thấy lòng mình nặng nề như có thứ gì đè nặng lên người cô, cô không biết phải làm gì tiếp theo mới tốt. Lúc này, khi cô lên giường nằm lướt facebook thì màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên một lời mời kết bạn. Cô bấm vào xem, hóa ra là thằng Hoàng hàng xóm.
Cậu ta gửi lời chào:
“Mày đổi nick facebook à?”
“Mất tài khoản cũ rồi.”
“Ra thế, có cần tao lấy lại cho không?”
“Không đâu.” Quế Anh đáp.
Cô nghĩ một lúc, nói với Hoàng:
“Sinh nhật mày ngày mấy vậy?”
“Hỏi làm gì trời? Tính tặng quà cho tao hay gì?”
“Hỏi chơi thôi, không nói cũng được, tao đi ngủ đây, ngủ ngon.”
Quế Anh vừa gửi xong thì màn hình hiện liền ba tin nhắn tách rời nhau:
“Ê chờ chút.”
“Tao sinh 11/6.”
“Mày ngủ thật à?”
Sao mà ngủ được khi đang có tâm sự chứ? Quế Anh không kể cho Hoàng nghe chuyện của mình, chỉ gửi một tin đơn giản:
“Ba mẹ mày có nhớ sinh nhật mày không?”
“Có, bình thường mẹ hay cho tiền đi mua đồ ăn ngon. Con trai không quan trọng sinh nhật như con gái đâu.” Hoàng đáp.
Vậy hóa ra Quế Anh đã quá quan trọng chuyện sinh nhật của bản thân và tự làm mình buồn chỉ vì mẹ cô muốn cho tiền cô mua thứ yêu thích à? Ngẫm một lát, Quế Anh lắc đầu. Không, không phải, nguyên nhân khiến cô buồn là thái độ của mẹ khi cô nói về chuyện sinh nhật của mình.
Quế Anh gửi lại một câu chúc ngủ ngon rồi ném điện thoại sang bên cạnh, thả lưng ra giường.
Quay về với thực tại, cô nghĩ trong vòng một tháng tới cô phải giảm mười ký!
“Mày làm tao thành thế này, mày phải chịu trách nhiệm chứ?”
Mặc dù Hoàng cứ tỏ ra khó khăn trong việc cử động, nhưng thực chất cậu ta chỉ bị nứt xương nhẹ ở cổ tay, và cái tay còn lại vẫn hoạt động được bình thường chán. Thế mà vẫn cố tình sai bảo Quế Anh làm cái này làm cái kia!
Quế Anh buồn bực nhưng không thể làm gì được, cắn răng, nhịn xuống!
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt, Hoàng dần thấy thích cuộc sống có một người để sai bảo như đàn em, khi nào đối phương chuẩn bị xù lông lên, cậu chỉ cần giơ cái kim bài miễn tử của mình ra là được.
Tối hôm đó, Quế Anh cuốc bộ ra tận ngã tư đường lớn chỉ để mua cho Hoàng một hộp xôi gà, lúc trở về vừa hay nhìn thấy Hoàng đang hôn cái tay bó bột rồi nói:
“Cảm ơn bé yêu.”
Quế Anh đứng trước cửa phòng của Hoàng, nhìn cậu ta như nhìn tên thần kinh:
“Biến thái!”
Bị bắt gặp đang làm khùng làm điên với cái tay bó bột, Hoàng cũng chẳng xấu hổ mà chỉ hỏi:
“Sao mày nói xấu bạn bè vậy?”
“Không phải à? Tự nhiên đi hôn tay mình.”
Cô đặt túi xôi lên bàn rồi nói:
“Ăn đi, tao phải về nhà làm bài tập đây.”
Đây là lần đầu tiên Quế Anh bước chân vào trong phòng của Hoàng, thấy cũng sạch sẽ tươm tất, nhưng cô chẳng quan tâm nhiều, bởi vì cô còn có việc phải làm.
Thấy Quế Anh phũ phàng với mình, Hoàng gọi lại:
“Chờ chút, mày không đút tao ăn à?”
“Tay còn lại của mày đâu?”
“Nhưng nó là tay không thuận.” Hoàng cãi.
“Riết rồi thấy tao như bà mẹ trẻ chăm con ấy.”
Quế Anh buông một câu châm chọc, nhưng tay thì vẫn ngoan ngoãn mở nắp hộp xôi ra chuẩn bị bón cho cái thằng trời đánh trước mắt ăn. Ai bảo cô ngã đè nó nứt cả xương tay chứ? Nó cứ mè nheo thế này, cô mà không giúp thì lát nữa nó sẽ giả vờ qua nhà khóc lóc ỉ ôi với mẹ cô cho xem.
Vừa múc một muỗng to thật to nhét vào mồm thằng Hoàng, Quế Anh vừa hỏi:
“Sao lúc trước mày nói thằng Phát là lớn đầu còn đi mách giáo viên mà mày lớn đầu rồi vẫn thích đi mách mẹ tao thế?”
Hoàng ngậm một mồm thức ăn, vừa nhai vừa liếc mắt nhìn Quế Anh mà không nói gì. Phải mất một lúc, cậu mới nuốt được thứ trong miệng và nói:
“Mày đút từ từ thôi, cái mồm chứ có phải cái ao đâu mà mày đổ cả mớ vào thế?”
“Không ăn thì nhịn!” Quế Anh quạu quọ.
Hoàng lẩm bẩm:
“Mày dữ như thế, sau này chó nó mới yêu!”
“Ừ, nói hay lắm, sau này tao giảm cân rồi mà đẹp gái, đứa nào theo thì làm chó.”
Người nào đó hắng giọng không đáp, mà ngồi trên giường rên hừ hừ:
“Ôi ôi, tự nhiên tay đau cái thèm trà sữa thế nhỉ?”
“Mày con trai cũng thích trà sữa à?”
Nghe giọng thằng bạn đã thấy điêu, Hoàng ừ ừ rồi mò điện thoại định gọi trà sữa về nhà uống, nhưng Quế Anh ở phía sau nhanh hơn một bước mà chặn đầu:
“Mày mua tự uống, không được rủ tao!”
Mấy ngày hôm nay, hễ cứ đi chung với Hoàng là cậu ta lại rủ cô ăn cái này cái kia, giảm cân đã mệt còn gặp thằng bạn có tâm cứ khoe ảnh đủ loại đồ ăn ngon, thèm đấm nó kinh khủng.
Thấy Quế Anh thật sự không có ý định uống trà sữa, Hoàng đành thôi. Ăn xong bữa tối, Hoàng nói:
“Tao lớn rồi nhưng tao rất thích mách mẹ mày, tại mày khó trị quá.”
Giờ mới trả lời câu hỏi vừa rồi của Quế Anh, mà nghe cái kiểu nói chuyện đáng ghét này, Quế Anh giơ tay phải lên, gồng mình khoe mỡ và nói:
“Một ngày nào đó tao sẽ cho mày ăn nguyên cục mỡ này!”
Nói rồi, cô thu dọn đồ đạc và đi về. Hoàng ra tiễn bạn mình, khoảnh khắc nhìn bóng lưng to lớn của Quế Anh khó khăn di chuyển xuống lầu, trong lòng cậu có chút gì đó thương thương. Ở trên lớp cô nàng này luôn bị bạn học trêu đùa, việc bị bắt nạt vẫn không dừng lại kể cả khi cô nàng chẳng làm gì động chạm tới người khác.
Hoàng hiện tại rốt cuộc đã biết trước kia mình vô tâm như thế nào, vốn dĩ là hàng xóm tốt của nhau, cậu nên chăm sóc cho cô nàng chứ không phải mặc kệ cô tự sinh tự diệt.
Hoàng gọi với theo:
“Tú này.”
Người ở dưới lầu ngẩng đầu lên nhìn, hỏi:
“Sao?”
“Chúc mày giảm cân thành công.”
“Biết rồi, khỏi chúc, chắc chắn sẽ thành công.”
Quế Anh cười đáp lại, tuy rằng ngoài mặt tỏ vẻ cộc cằn, nhưng lời chúc ấy của Hoàng cũng phần nào tiếp thêm sức mạnh cho cô. Mới qua gần một tuần mà cô đã giảm được hai ký rồi, cho dù đoạn đường phía trước chắc chắn không dễ dàng, nhưng chăm chỉ và nỗ lực thì sẽ thành công.
Trở về nhà, Quế Anh vào phòng và mở máy tính lên, bắt đầu đăng nhập trang facebook. Cô đã nhiều ngày chưa liên lạc cho gia đình thật sự của mình, hiện tại cuộc sống mới đã ổn định, cô mò mẫm tạo tài khoản mới để hỏi han họ xem sao. Cô rất muốn dùng tài khoản chính để nhắn tin cho cha mẹ, nhưng ngộ nhỡ có người nhìn thấy lại nghĩ “người thực vật” đang nằm trong bệnh viện đã tỉnh dậy thì khổ.
Không biết tài khoản cũ của Tú là gì, Quế Anh chỉ đành tạo cái mới, sau đó kết bạn với bạn bè cũ của cô.
Quế Anh chờ mãi người ta mới đồng ý kết bạn, sau đó cô lập tức gửi tin nhắn qua:
“Xin chào, mình là Tú, bạn qua mạng của Quế Anh. Bạn cho mình hỏi dạo này Quế Anh sao rồi?”
Màn hình hiển thị dấu ba chấm, giống như đối phương đang không biết phải nói gì nên viết rồi lại xóa đi. Quế Anh chờ hơi sốt ruột, nhưng cô vẫn cố gắng ngồi đợi.
“Cũng không rõ nữa, đại khái còn nằm viện chưa về, mấy bữa nữa mình định đi thăm Quế Anh này, bạn đi không?”
Vậy là vẫn chưa tỉnh sao? Nguyên nhân chính của vấn đề này là gì vậy chứ? Do linh hồn của Tú đã không còn tồn tại trên thế gian, hay do thân thể của Quế Anh đã hết cứu rồi?
Quế Anh rối rắm nhìn dòng tin của bạn mình rất lâu, sau đó gửi lại một cái nhãn dán buồn khóc:
“Mình ở xa quá nên không đi thăm được, mình chỉ hỏi vậy thôi à.”
Chào tạm biệt người kia xong, Quế Anh gập máy tính lại và ngồi thừ người ra đó. Có lẽ hiện tại cha mẹ cô đang rất đau lòng? Cũng có thể là họ bận rộn công việc chẳng quan tâm mấy…
Quế Anh cảm thấy lòng mình nặng nề như có thứ gì đè nặng lên người cô, cô không biết phải làm gì tiếp theo mới tốt. Lúc này, khi cô lên giường nằm lướt facebook thì màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên một lời mời kết bạn. Cô bấm vào xem, hóa ra là thằng Hoàng hàng xóm.
Cậu ta gửi lời chào:
“Mày đổi nick facebook à?”
“Mất tài khoản cũ rồi.”
“Ra thế, có cần tao lấy lại cho không?”
“Không đâu.” Quế Anh đáp.
Cô nghĩ một lúc, nói với Hoàng:
“Sinh nhật mày ngày mấy vậy?”
“Hỏi làm gì trời? Tính tặng quà cho tao hay gì?”
“Hỏi chơi thôi, không nói cũng được, tao đi ngủ đây, ngủ ngon.”
Quế Anh vừa gửi xong thì màn hình hiện liền ba tin nhắn tách rời nhau:
“Ê chờ chút.”
“Tao sinh 11/6.”
“Mày ngủ thật à?”
Sao mà ngủ được khi đang có tâm sự chứ? Quế Anh không kể cho Hoàng nghe chuyện của mình, chỉ gửi một tin đơn giản:
“Ba mẹ mày có nhớ sinh nhật mày không?”
“Có, bình thường mẹ hay cho tiền đi mua đồ ăn ngon. Con trai không quan trọng sinh nhật như con gái đâu.” Hoàng đáp.
Vậy hóa ra Quế Anh đã quá quan trọng chuyện sinh nhật của bản thân và tự làm mình buồn chỉ vì mẹ cô muốn cho tiền cô mua thứ yêu thích à? Ngẫm một lát, Quế Anh lắc đầu. Không, không phải, nguyên nhân khiến cô buồn là thái độ của mẹ khi cô nói về chuyện sinh nhật của mình.
Quế Anh gửi lại một câu chúc ngủ ngon rồi ném điện thoại sang bên cạnh, thả lưng ra giường.
Quay về với thực tại, cô nghĩ trong vòng một tháng tới cô phải giảm mười ký!