Hoàng không vội trở về mà ở lại bệnh viện vì biết chắc lát nữa Tú cũng sẽ được đưa đến đây, cậu mở cửa phòng nhìn thoáng qua khuôn mặt ngủ say của Quế Anh rồi thở dài một tiếng, cẩn thận khép cửa vào.
Tú có lẽ đã mắc bệnh về tâm lý, trước giờ cậu cũng thiếu quan tâm nên không nhận ra, lúc này có hơi hối hận và tự trách. Nếu biết sớm hơn thì cậu có thể bảo gia đình Tú đưa cô nàng về điều trị, không để mọi việc đi xa đến thế này.
Tầm hai mươi phút sau, Phong cũng có mặt ở bệnh viện và gọi Hoàng ra nói chuyện, vẻ mặt cậu ta vẫn còn hoảng hốt. Nhớ lại lúc đó, cậu ta run lẩy bẩy:
“Tao thấy nó xỉu trong nhà tao sợ muốn chết luôn!”
“Ừ.” Hoàng không biết nên nói gì, vừa lo vừa thấy mệt mỏi.
“Hình như nó uống thuốc ngủ mày ạ, lúc ông chủ nhà mở cửa ra thì đã thấy nó xỉu dưới sàn rồi.”
Hoàng đứng trước cửa phòng cấp cứu, đưa tay đỡ trán đầy bất lực:
“Tao không hiểu luôn ấy, nó bị điên rồi!”
Hai người nhìn thoáng qua nhau, lắc đầu ngao ngán.
Từ lúc quen biết Tú đến giờ cũng được một thời gian rồi, Phong chỉ là người ngoài nhưng lại hiểu được Hoàng đã phải khổ sở thế nào khi cô nàng kia liên tục gây phiền phức cho Hoàng.
“Chia tay rồi thì xem như mọi thứ đã kết thúc, vậy mà Tú cứ làm như mày thiếu nợ nó vậy!” Phong bực mình thay bạn tốt.
“Bỏ đi.”
Hoàng hiện tại không muốn nhắc đến Tú nữa, ngồi trước cửa phòng cấp cứu cầm điện thoại mà lòng rối ren. Bây giờ phải gọi điện thoại để báo cho người nhà của Tú biết cô nàng đang ở bệnh viện, nhưng cậu không biết phải mở lời thế nào để cô chú không bị sốc.
Do dự mãi, cuối cùng vẫn phải gọi báo cho gia đình Tú một tiếng.
Vừa nghe Hoàng nói được một câu, bên kia đã truyền ra tiếng la thất thanh đầy sợ hãi của bác gái. Giây phút đó, cậu cảm giác như mình vừa làm một chuyện gì đó rất tồi tệ, mặc dù lỗi không hẳn là do cậu.
Chờ đến khi cha mẹ Tú đến được bệnh viện thì cô nàng đã được chuyển về phòng hồi sức.
Hoàng đứng trước cửa phòng bị mẹ của Tú túm cổ áo, bà tức giận đánh liên tiếp vào vai cậu mà hét lên:
“Con đã hứa chăm sóc cho nó đàng hoàng mà để nó tự tử như vậy đó hả? Hả? Hoàng ơi là Hoàng!”
Cả người Hoàng bị kéo lắc lư lên xuống, cậu không nói được một câu nào, chỉ biết mím môi chịu đựng.
Cha của Tú vội vàng đi lên kéo bà lại, không nhìn nổi nữa mà nói:
“Bà bình tĩnh lại đi! Sao bà đổ hết tội lên đầu thằng Hoàng?”
Bà khóc nấc lên, hai mắt đỏ hoe nhìn chồng:
“Ông coi nó, nó hứa với tôi trông chừng con Tú, mà bây giờ để con nhỏ ra nông nỗi này…”
Cha của Tú cũng rất đau lòng nhưng vẫn còn lý trí, ông đè lại hai tay đang quơ quào của vợ rồi nói:
“Có chuyện gì từ từ nói, bà đừng có làm ầm lên!”
Hoàng không trách bác gái vì bất kỳ ai hay tin con gái mình tự tử cũng sẽ có phản ứng tương tự, khó mà tránh được. Cậu đứng một bên im lặng, đầu óc trống rỗng.
Cửa phòng mở ra, bác trai kéo bác gái vào trong rồi ra hiệu cho cậu mau chóng đi về. Hoàng vẫn cứ đứng ở đó như trời trồng, chân dính chặt xuống sàn nhà không cách nào di chuyển được.
Trong bệnh viện này có hai cô gái liên quan đến cậu, cả hai người đều đang chịu khổ, chẳng lẽ là do bản thân cậu khắc bạn gái hay sao? Hoàng tựa lưng vào tường rồi trượt dần xuống, cuối cùng ngồi xổm trước cửa phòng bệnh ôm đầu suy nghĩ.
Thằng Phong đi mua nước trở lại trông thấy cảnh này thì đi tới ngồi cạnh, đưa ra chai nước cam rồi nói:
“Uống đi mày, đừng tự trách.”
Hoàng vẫn không nhúc nhích làm Phong bực mình đập cho cậu một cái:
“Bớt suy nghĩ linh tinh, đâu phải lỗi của mày đâu!”
“Tao biết, nhưng tao thấy có lỗi với cô chú thôi…”
Rõ ràng trong việc này là Tú sai, không chỉ đòi chia tay trước rồi điên cuồng quấy phá cuộc sống của cậu mà đến giờ còn dùng sinh mạng quý giá ra để làm trò, quả thật như một người điên vậy. Phong nói đúng, cậu không có lỗi gì hết, cậu chỉ nên áy náy vì không phát hiện ra Tú bị bệnh sớm để mà báo cho cô chú.
Hoàng không ở lại phòng bệnh của Tú mà cầm chai nước từ tay Phong rồi nói cảm ơn, sau đó đi thẳng về chỗ Quế Anh đang nằm.
Lúc này Quế Anh đã tỉnh ngủ, đang mở điện thoại ra xem bài cũ vì lỡ nghỉ học hơi nhiều. Thấy Hoàng đẩy cửa bước vào, cô ngẩng đầu lên nhìn rồi giật mình:
“Sao vậy?”
Trên mặt cậu hiện rõ tâm sự, có vẻ là chuyện gì đó nghiêm trọng lắm. Hoàng cũng không giấu giếm gì, cậu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Quế Anh và kể lại chuyện vừa nghe được.
Chân mày Quế Anh càng nhíu càng chặt:
“Con này nó bị thần kinh à?”
“Chắc vậy…”
“Mày đừng có trưng cái vẻ mặt đầy tội lỗi đó ra nữa, nó tự tử thì liên quan gì đến mày?” Quế Anh tức giận không chịu được: “Cha mẹ nó nuôi nó gần hai chục năm trời, vì chuyện tình cảm không thuận lợi mà nó tự tử thì có phải quá hời hợt và coi thường mạng sống không? Nghe mà muốn đấm cho một cái!”
“Nhưng khó trách nó lắm, tao nghĩ nó mắc bệnh tâm lý.”
“Ừ thì… Thôi được rồi, cũng không trách mày được, mày đừng nghĩ rằng do mày.”
Quế Anh thấy Hoàng cứ cúi đầu thì lo lắng vươn tay ra nắm lấy tay cậu. Lòng bàn tay của cô tương đối ấm, lại mềm, một cái chạm nhẹ ấy như chạm thẳng vào tâm cậu.
“Đừng lo, không phải lỗi của mày.”
Ai cũng nói rằng đó không phải lỗi của Hoàng, và Hoàng nhận ra đúng thật như vậy. Chỉ là vẫn khó đè xuống cảm giác buồn bực trong lòng. Không biết hiện tại Tú thế nào rồi, bác sĩ bảo may mà đưa tới bệnh viện sớm và liều lượng cũng không cao nên ổn cả. Cậu cũng muốn vào thăm nhưng lại sợ mẹ của Tú sẽ tiếp tục mắng mình.
Lúc này trong phòng bệnh, cha mẹ Tú đang mở điện thoại của Tú ra xem những tin nhắn gần đây để tìm nguyên nhân dẫn đến việc tự tử. Sau khi nhìn một lượt, họ chỉ thấy Tú liên tục nhắn tin cho Hoàng mà Hoàng không trả lời.
Hai vợ chồng mặt mũi nghiêm trọng, không biết nên làm thế nào mới phải.
“Vậy là con nó tự tử vì thằng Hoàng…” Mẹ của Tú mím môi rơi nước mắt, bà đưa tay lau vội đi, giọng run run: “Ông coi lúc nãy tôi trách thằng nhóc kia có đúng không?”
Cha của Tú lại vô cùng bình tĩnh phân tích:
“Bà đọc không thấy là con gái mình đang làm phiền người ta hay sao? Trước khi lên đại học hai đứa nhỏ cũng chia tay rồi chứ có phải đang yêu đương gì đâu.”
Mặc dù hiện tại con gái đang nhập viện, nhưng thay vì dùng tình cảm để phán đoán mọi việc thì ông ngược lại vô cùng lý trí, khiến cho vợ tưởng rằng ông không thương con. Thực ra ông cũng giận cũng buồn, chỉ là ông không đổ lỗi cho bất kỳ ai mà nhận lỗi về bản thân:
“Nếu hai vợ chồng mình quan tâm con hơn thì chắc không đến nỗi này. Sau khi con nó lên thành phố thì không còn quản nó nữa, để nó sống tự do thoải mái quá mức nên mới như vậy. Bà đợi con nó tỉnh rồi hỏi nó, chứ đừng nhặng xị lên.”
Hai vợ chồng họ cũng là người hiền lành, hiểu chuyện, không phải hạng người vô lý bất chấp. Sau khi ngồi đó suy nghĩ cẩn thận lại, bình tĩnh hơn, bà Hoa nói với chồng:
“Vậy giờ ông tính sao?”
“Chờ con xuất viện thì đưa đi gặp bác sĩ tâm lý chứ còn sao nữa?”
Chuyện cũng đã rồi, bây giờ họ chỉ có thể hy vọng những chất độc bên trong thuốc ngủ không ngấm quá sâu và để lại di chứng.
Bác sĩ gặp riêng cha của Tú để bàn thêm về vấn đề sức khỏe của cô nàng, sau khi trao đổi mới biết gần đây khẩu phần ăn tăng mạnh khiến căn bệnh béo phì quay trở lại, mà việc uống thuốc ngủ quá liều cũng gây khó thở, sốc thuốc và dẫn đến ngất xỉu.
Bệnh tình của Tú phải theo dõi kỹ càng, bác sĩ cũng lo lắng cô nàng sẽ dại dột thêm lần nữa nên đề nghị gia đình tìm hiểu nguyên nhân phía sau rồi nghĩ cách giải quyết triệt để.
Vì vậy, một lần nữa Hoàng được gọi tên.
Điện thoại trong tay Hoàng rung lên, màn hình hiển thị một dãy số có phần quen thuộc. Quế Anh hỏi:
“Ai gọi mày vậy? Là mẹ của Tú à?”
“Ừ…” Hoàng chần chờ một lát rồi nói: “Tao ra ngoài nghe điện thoại cái đã.”
Cậu đứng lên định rời khỏi phòng, nhưng vừa mới nhúc nhích thì áo đã bị cô giữ chặt.
“Nghe ở đây đi.”
Tú có lẽ đã mắc bệnh về tâm lý, trước giờ cậu cũng thiếu quan tâm nên không nhận ra, lúc này có hơi hối hận và tự trách. Nếu biết sớm hơn thì cậu có thể bảo gia đình Tú đưa cô nàng về điều trị, không để mọi việc đi xa đến thế này.
Tầm hai mươi phút sau, Phong cũng có mặt ở bệnh viện và gọi Hoàng ra nói chuyện, vẻ mặt cậu ta vẫn còn hoảng hốt. Nhớ lại lúc đó, cậu ta run lẩy bẩy:
“Tao thấy nó xỉu trong nhà tao sợ muốn chết luôn!”
“Ừ.” Hoàng không biết nên nói gì, vừa lo vừa thấy mệt mỏi.
“Hình như nó uống thuốc ngủ mày ạ, lúc ông chủ nhà mở cửa ra thì đã thấy nó xỉu dưới sàn rồi.”
Hoàng đứng trước cửa phòng cấp cứu, đưa tay đỡ trán đầy bất lực:
“Tao không hiểu luôn ấy, nó bị điên rồi!”
Hai người nhìn thoáng qua nhau, lắc đầu ngao ngán.
Từ lúc quen biết Tú đến giờ cũng được một thời gian rồi, Phong chỉ là người ngoài nhưng lại hiểu được Hoàng đã phải khổ sở thế nào khi cô nàng kia liên tục gây phiền phức cho Hoàng.
“Chia tay rồi thì xem như mọi thứ đã kết thúc, vậy mà Tú cứ làm như mày thiếu nợ nó vậy!” Phong bực mình thay bạn tốt.
“Bỏ đi.”
Hoàng hiện tại không muốn nhắc đến Tú nữa, ngồi trước cửa phòng cấp cứu cầm điện thoại mà lòng rối ren. Bây giờ phải gọi điện thoại để báo cho người nhà của Tú biết cô nàng đang ở bệnh viện, nhưng cậu không biết phải mở lời thế nào để cô chú không bị sốc.
Do dự mãi, cuối cùng vẫn phải gọi báo cho gia đình Tú một tiếng.
Vừa nghe Hoàng nói được một câu, bên kia đã truyền ra tiếng la thất thanh đầy sợ hãi của bác gái. Giây phút đó, cậu cảm giác như mình vừa làm một chuyện gì đó rất tồi tệ, mặc dù lỗi không hẳn là do cậu.
Chờ đến khi cha mẹ Tú đến được bệnh viện thì cô nàng đã được chuyển về phòng hồi sức.
Hoàng đứng trước cửa phòng bị mẹ của Tú túm cổ áo, bà tức giận đánh liên tiếp vào vai cậu mà hét lên:
“Con đã hứa chăm sóc cho nó đàng hoàng mà để nó tự tử như vậy đó hả? Hả? Hoàng ơi là Hoàng!”
Cả người Hoàng bị kéo lắc lư lên xuống, cậu không nói được một câu nào, chỉ biết mím môi chịu đựng.
Cha của Tú vội vàng đi lên kéo bà lại, không nhìn nổi nữa mà nói:
“Bà bình tĩnh lại đi! Sao bà đổ hết tội lên đầu thằng Hoàng?”
Bà khóc nấc lên, hai mắt đỏ hoe nhìn chồng:
“Ông coi nó, nó hứa với tôi trông chừng con Tú, mà bây giờ để con nhỏ ra nông nỗi này…”
Cha của Tú cũng rất đau lòng nhưng vẫn còn lý trí, ông đè lại hai tay đang quơ quào của vợ rồi nói:
“Có chuyện gì từ từ nói, bà đừng có làm ầm lên!”
Hoàng không trách bác gái vì bất kỳ ai hay tin con gái mình tự tử cũng sẽ có phản ứng tương tự, khó mà tránh được. Cậu đứng một bên im lặng, đầu óc trống rỗng.
Cửa phòng mở ra, bác trai kéo bác gái vào trong rồi ra hiệu cho cậu mau chóng đi về. Hoàng vẫn cứ đứng ở đó như trời trồng, chân dính chặt xuống sàn nhà không cách nào di chuyển được.
Trong bệnh viện này có hai cô gái liên quan đến cậu, cả hai người đều đang chịu khổ, chẳng lẽ là do bản thân cậu khắc bạn gái hay sao? Hoàng tựa lưng vào tường rồi trượt dần xuống, cuối cùng ngồi xổm trước cửa phòng bệnh ôm đầu suy nghĩ.
Thằng Phong đi mua nước trở lại trông thấy cảnh này thì đi tới ngồi cạnh, đưa ra chai nước cam rồi nói:
“Uống đi mày, đừng tự trách.”
Hoàng vẫn không nhúc nhích làm Phong bực mình đập cho cậu một cái:
“Bớt suy nghĩ linh tinh, đâu phải lỗi của mày đâu!”
“Tao biết, nhưng tao thấy có lỗi với cô chú thôi…”
Rõ ràng trong việc này là Tú sai, không chỉ đòi chia tay trước rồi điên cuồng quấy phá cuộc sống của cậu mà đến giờ còn dùng sinh mạng quý giá ra để làm trò, quả thật như một người điên vậy. Phong nói đúng, cậu không có lỗi gì hết, cậu chỉ nên áy náy vì không phát hiện ra Tú bị bệnh sớm để mà báo cho cô chú.
Hoàng không ở lại phòng bệnh của Tú mà cầm chai nước từ tay Phong rồi nói cảm ơn, sau đó đi thẳng về chỗ Quế Anh đang nằm.
Lúc này Quế Anh đã tỉnh ngủ, đang mở điện thoại ra xem bài cũ vì lỡ nghỉ học hơi nhiều. Thấy Hoàng đẩy cửa bước vào, cô ngẩng đầu lên nhìn rồi giật mình:
“Sao vậy?”
Trên mặt cậu hiện rõ tâm sự, có vẻ là chuyện gì đó nghiêm trọng lắm. Hoàng cũng không giấu giếm gì, cậu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Quế Anh và kể lại chuyện vừa nghe được.
Chân mày Quế Anh càng nhíu càng chặt:
“Con này nó bị thần kinh à?”
“Chắc vậy…”
“Mày đừng có trưng cái vẻ mặt đầy tội lỗi đó ra nữa, nó tự tử thì liên quan gì đến mày?” Quế Anh tức giận không chịu được: “Cha mẹ nó nuôi nó gần hai chục năm trời, vì chuyện tình cảm không thuận lợi mà nó tự tử thì có phải quá hời hợt và coi thường mạng sống không? Nghe mà muốn đấm cho một cái!”
“Nhưng khó trách nó lắm, tao nghĩ nó mắc bệnh tâm lý.”
“Ừ thì… Thôi được rồi, cũng không trách mày được, mày đừng nghĩ rằng do mày.”
Quế Anh thấy Hoàng cứ cúi đầu thì lo lắng vươn tay ra nắm lấy tay cậu. Lòng bàn tay của cô tương đối ấm, lại mềm, một cái chạm nhẹ ấy như chạm thẳng vào tâm cậu.
“Đừng lo, không phải lỗi của mày.”
Ai cũng nói rằng đó không phải lỗi của Hoàng, và Hoàng nhận ra đúng thật như vậy. Chỉ là vẫn khó đè xuống cảm giác buồn bực trong lòng. Không biết hiện tại Tú thế nào rồi, bác sĩ bảo may mà đưa tới bệnh viện sớm và liều lượng cũng không cao nên ổn cả. Cậu cũng muốn vào thăm nhưng lại sợ mẹ của Tú sẽ tiếp tục mắng mình.
Lúc này trong phòng bệnh, cha mẹ Tú đang mở điện thoại của Tú ra xem những tin nhắn gần đây để tìm nguyên nhân dẫn đến việc tự tử. Sau khi nhìn một lượt, họ chỉ thấy Tú liên tục nhắn tin cho Hoàng mà Hoàng không trả lời.
Hai vợ chồng mặt mũi nghiêm trọng, không biết nên làm thế nào mới phải.
“Vậy là con nó tự tử vì thằng Hoàng…” Mẹ của Tú mím môi rơi nước mắt, bà đưa tay lau vội đi, giọng run run: “Ông coi lúc nãy tôi trách thằng nhóc kia có đúng không?”
Cha của Tú lại vô cùng bình tĩnh phân tích:
“Bà đọc không thấy là con gái mình đang làm phiền người ta hay sao? Trước khi lên đại học hai đứa nhỏ cũng chia tay rồi chứ có phải đang yêu đương gì đâu.”
Mặc dù hiện tại con gái đang nhập viện, nhưng thay vì dùng tình cảm để phán đoán mọi việc thì ông ngược lại vô cùng lý trí, khiến cho vợ tưởng rằng ông không thương con. Thực ra ông cũng giận cũng buồn, chỉ là ông không đổ lỗi cho bất kỳ ai mà nhận lỗi về bản thân:
“Nếu hai vợ chồng mình quan tâm con hơn thì chắc không đến nỗi này. Sau khi con nó lên thành phố thì không còn quản nó nữa, để nó sống tự do thoải mái quá mức nên mới như vậy. Bà đợi con nó tỉnh rồi hỏi nó, chứ đừng nhặng xị lên.”
Hai vợ chồng họ cũng là người hiền lành, hiểu chuyện, không phải hạng người vô lý bất chấp. Sau khi ngồi đó suy nghĩ cẩn thận lại, bình tĩnh hơn, bà Hoa nói với chồng:
“Vậy giờ ông tính sao?”
“Chờ con xuất viện thì đưa đi gặp bác sĩ tâm lý chứ còn sao nữa?”
Chuyện cũng đã rồi, bây giờ họ chỉ có thể hy vọng những chất độc bên trong thuốc ngủ không ngấm quá sâu và để lại di chứng.
Bác sĩ gặp riêng cha của Tú để bàn thêm về vấn đề sức khỏe của cô nàng, sau khi trao đổi mới biết gần đây khẩu phần ăn tăng mạnh khiến căn bệnh béo phì quay trở lại, mà việc uống thuốc ngủ quá liều cũng gây khó thở, sốc thuốc và dẫn đến ngất xỉu.
Bệnh tình của Tú phải theo dõi kỹ càng, bác sĩ cũng lo lắng cô nàng sẽ dại dột thêm lần nữa nên đề nghị gia đình tìm hiểu nguyên nhân phía sau rồi nghĩ cách giải quyết triệt để.
Vì vậy, một lần nữa Hoàng được gọi tên.
Điện thoại trong tay Hoàng rung lên, màn hình hiển thị một dãy số có phần quen thuộc. Quế Anh hỏi:
“Ai gọi mày vậy? Là mẹ của Tú à?”
“Ừ…” Hoàng chần chờ một lát rồi nói: “Tao ra ngoài nghe điện thoại cái đã.”
Cậu đứng lên định rời khỏi phòng, nhưng vừa mới nhúc nhích thì áo đã bị cô giữ chặt.
“Nghe ở đây đi.”