Sau khi mở block người yêu cũ, buổi tối đó Hoàng lập tức nhận được mấy tin nhắn liền từ My. Điều này chứng tỏ cô nàng mỗi ngày đều vào xem facebook của cậu, cũng có nghĩa là tình cảm khi xưa vẫn còn. Nếu không, My đã chẳng mò qua tài khoản mạng xã hội của cậu nhiều đến mức vừa bỏ chặn là nhảy vào hỏi thăm ngay.
Hoàng thấy mình thật ngu!
Nguyễn My: “Sao lại chặn em thế?”
Tin nhắn hiện lên màn hình điện thoại khiến tay Hoàng hơi run lên, cậu nghĩ tới nghĩ lui một lát, quyết định không ấn vào xem. Nhưng qua được vài phút, cậu bị khủng bố bởi hàng loạt tiếng “ting ting ting” liên tục.
“Em biết anh đang online mà, trả lời tin nhắn của em đi.”
“Có phải bạn gái của anh cảm thấy khó chịu không? Em làm chị ấy bực mình lắm à?”
“Em có nghe nhiều về bạn gái anh.”
“Tụi mình đã chia tay lâu rồi nên không đến nỗi ghen và chặn nick em chứ?”
Hóa ra My nghĩ rằng người chặn cô nàng là bạn gái của Hoàng, điều này thật sự khiến cậu thấy áy náy, không trả lời không được. Thiếu niên thở dài một tiếng rồi lọ mọ gõ vài câu giải thích:
“Không phải bạn gái anh chặn em đâu, anh chặn đó.”
“Tại sao thế? Đã chặn em rồi thì bây giờ còn mở chặn làm gì?”
Câu hỏi này làm sao mà trả lời được đây? Chẳng lẽ Hoàng lại tự nói do mình lỡ dại ha? Cậu quyết định nói rõ một lần để tránh hệ lụy về sau:
“Anh xin lỗi, trước đó là vì anh thương bạn gái nên mới chặn em, còn ban nãy anh nhấn nhầm. Em cứ xem như chưa có gì đi.”
“Vậy ạ…” My gửi lại một tin, vẫn còn đang hì hục gõ chữ.
Hoàng không tiếp tục xem mà tắt thông báo rồi nhét điện thoại vào túi. Buổi chiều đã có hẹn với đám bạn đi chơi, thấy đồng hồ đã điểm, cậu mang vớ xong thì ra ngoài chọn một đôi giày thể thao màu trắng xỏ vào.
Thấy cậu chuẩn bị đi chơi, mẹ ở bên trong bếp gọi vọng ra:
“Hoàng ơi đi chơi mua cho mẹ ít bánh đúc ở chỗ chè Hương nha!”
“Một bịch hả mẹ?” Hoàng quay đầu lại và hô lên.
“Muốn mua mấy bịch thì mua!”
Mua nhiều rồi mang sang nhà hàng xóm biếu, Hoàng biết thừa, nhưng lần này cậu quyết định sẽ chỉ mua một phần cho mẹ mình thôi. Bởi vì cậu không có tâm trạng gặp mặt người yêu.
Hoàng sửa soạn xong thì có bạn học đến đón, thời điểm chạy ngang qua nhà hàng xóm thấy phòng Tú tắt đèn, cậu khó nén được tò mò. Tám giờ đã ngủ rồi à? Hay đi tập thể dục? Gần đây cậu không thể nắm được lịch trình của bé cưng nhà cậu nữa, trước kia mỗi lần đi đâu đều báo cho nhau một tiếng, giờ thì…
Trong lúc Hoàng cùng bạn bè đi chơi, Quế Anh đang nằm trên giường đánh một giấc ngon lành. Mãi đến khi nghe thấy tiếng mẹ gọi dưới nhà, cô mới hé mắt ra, ngáp ngắn ngáp dài bước xuống.
“Ở nhà làm gì, ra chở mẹ đi mua chè xem nào. Giờ ngủ nữa là tối không ngủ được đâu!”
Thấy mẹ mình hiếm khi có hứng muốn ra ngoài, Quế Anh lập tức gật gật đầu rồi đi thay tạm một bộ quần áo đơn giản vào, lấy khẩu trang bịt cái mặt đang còn ngái ngủ lại. Lúc ra ngoài, trong sân đã đậu sẵn một chiếc xe đạp điện màu đỏ, cô ngơ ngác mất mấy giây rồi mới lên tiếng hỏi:
“Mẹ ơi, nhà mình mua xe đạp điện lúc nào vậy mẹ?”
“Xe của con bà Hạnh đó, nãy nó đi chơi gần đây mà không có chỗ đậu nên mang qua nhà mình. Mẹ hỏi mượn chạy xuống chợ rồi ề, nó cho rồi.” Bà Hoa từ bên trong cầm mũ bảo hiểm đi ra, nghi ngờ hỏi: “Mà con có chạy xe này được không đấy?”
Ôi tưởng gì, Quế Anh vỗ ngực tự hào, xe máy cô còn chạy được chứ nói gì xe đạp, bốc đầu còn không ăn thua:
“Mẹ cứ tin ở con!”
Hai mẹ con hí ha hí hứng trèo lên xe rồi vừa hóng gió vừa chạy xuống chợ. Vốn đang vui vẻ lắm, vậy mà vừa cầm được hai bịch chè từ trong đi ra, Quế Anh lại trông thấy một bóng người hết sức quen thuộc đang tiến vào, cô khựng lại ngay tức khắc.
Ông trời đúng là trớ trêu, cô đâu nghĩ tùy tiện dạo một vòng sẽ gặp được Hoàng chứ. Cậu đi cùng một nhóm bạn nam, cô biết những người này, nhưng bên cạnh còn xuất hiện thêm cô gái lạ mặt nào đó. Họ gần như đi lướt qua nhau, nhưng bởi vì đang đeo khẩu trang, quán thì đông và ồn ào nên họ vẫn chưa nhận ra cô. Mấy tên con trai khác vừa đi vừa cười giỡn.
“My dạo này xinh ghê ta? Ra đây chơi sao không bảo tụi anh đón?”
Hoàng nghe thằng bạn nói mà bất giác nhíu mày. Cô gái nhỏ trong bộ váy màu trắng tinh khôi nép vào bên người cậu, lè lưỡi nói:
“Em định đi dạo thôi, ai biết gặp mấy anh ở chỗ này đâu. Với lại em mà gọi cho mấy anh thì thể nào anh Hoàng cũng khó chịu đó, bạn gái người ta ghen.”
Vô tình hay cố ý, My ép sát người vào chỗ Hoàng khiến cậu thấy mất tự nhiên. Cảm giác được tay My chạm vào bên vai mà cứ như điện giật, cậu vội vàng muốn tránh ra, nhưng xui xẻo thay, bên phải của cậu là chỗ khách đang ngồi, cậu không thể né được sự động chạm ấy.
“Nhìn đẹp đôi thế chứ!”
“Nhớ hồi xưa ghê, lúc đó đi đâu cũng có bé My đi cùng, Hoàng thấy sao? Có hối hận chưa?”
Một đống câu đối thoại cực kỳ gây ức chế, Hoàng cũng nghe không nổi nữa. Cậu tự hỏi lỡ đâu người yêu cậu vô tình biết được chuyện này thì sẽ như thế nào? Có khi bị đá tại chỗ chứ không cần chờ thêm hai năm!
Khoảnh khắc quay đầu về sau định bảo đám bạn bớt nói, Hoàng phát hiện có người đang nhìn chằm chằm vào cậu. Trên đầu cô nàng còn đội mũ bảo hiểm màu xanh dương, áo thun đen rộng thùng thình, quần đùi giống như đàn ông, chân mang dép lê, hình tượng có chút buồn cười.
Quế Anh mặc nguyên bộ đồ thường hay mặc ở nhà, định bụng đi ra mua bịch chè rồi về sẽ không gặp ai đâu, nào ngờ đụng ngay người yêu cùng với… bạn gái cũ của người yêu? Ha, trùng hợp thật. Khóe môi giấu sau lớp khẩu trang cong lên, cô liếc mắt nhìn Hoàng một cái rồi xoay đầu đi thẳng ra ngoài.
Lần này, Hoàng thật sự bị oan. Đám bạn hố cha tự nhiên đi nói những câu không đâu, tuy rằng gợi nhớ kỷ niệm xưa cũng không xấu, nhưng có những thứ vẫn nên để nó chìm vào quên lãng thì hơn. Bây giờ, cậu có trăm cái miệng cũng không biết nên giải thích ra sao.
Hoàng đờ ra một lát, sau đó vùng khỏi bàn tay của My rồi chạy vội đuổi theo ra tới vỉa hè. Quế Anh mới dựng chống xe lên thì nhìn thấy cậu, cô còn đưa tay vẫy vẫy hai cái xem như chưa có gì xảy ra.
Mẹ của cô ở phía sau ngó đầu ra:
“Hoàng đi chơi à con?”
“Dạ…” Hoàng đột nhiên như bị ai cướp đi khả năng tư duy, không biết phải nói gì để giữ người ở lại.
“Đi chơi vui vẻ nhá!” Quế Anh nói một câu với quãng giọng hết sức cao, còn nhấn mạnh từng chữ. Trước đó cô không giận dỗi gì, nhưng giờ thì thật sự bực mình rồi đấy.
Mặc dù chính cô đưa ra điều kiện, chính cô muốn họ tạm thời tách ra, lỗi là của cô, cơ mà trông thấy bạn trai mình đi cùng bạn bè còn có người yêu cũ, không sửng cồ lên mới lạ!
Quế Anh nắm chặt tay ga của xe, cố nhịn xuống cảm giác tức điên trong người, quay đầu không thèm nhìn Hoàng thêm nữa và cứ thế phóng như bay đi về.
Khoảnh khắc ấy, Hoàng biết mình đã gây ra tội lỗi tày trời. Cái đám bạn lắm mồm này thật sự là…!
Hoàng luống cuống quay vào trong, đúng lúc đó nhìn thấy mọi người đang trò chuyện vui vẻ. Thấy họ vây quanh My tâng bốc, ôn lại chuyện xưa, cậu bỗng mất hết hứng thú.
Một đứa ngẩng đầu lên hỏi Hoàng:
“Người quen của mày à? Sao tự nhiên chạy xồng xộc ra đó thế?”
Hoàng đưa tay đỡ trán, thở dài một hơi:
“Bạn gái tao! Mấy câu hồi nãy tụi mày nói người ta nghe thấy hết rồi, bây giờ muốn tao sống sao đây? Hải đâu, đưa tao về!”
Nói đến đoạn sau cậu bày ra dáng vẻ vô cùng bất lực, thằng Hải bị điểm danh cũng ngơ ngác, nhưng mà tình hình bây giờ tốt nhất không nên ho he thêm một câu một chữ nào nữa. Hải vội vàng chen ra ngoài và cầm chìa khóa xe lắc lắc:
“Đây, lên, tao đưa về.”
Đúng lúc Hoàng chào tạm biệt mọi người, không hiểu sao My lại liều mình xông tới túm góc áo khoác của cậu, cười nói:
“Sao anh lại về vậy ạ? Anh hẹn bạn ra ngoài chơi mà, sao chưa gì đã về?”
Ánh mắt cáu gắt của Hoàng dừng trên bàn tay trắng xinh đang níu lấy mình, giọng thờ ơ:
“Anh hẹn bạn anh đi chơi chứ không hẹn em.”
Nói rồi cậu nhìn hai tên vừa nãy phát ngôn gây sốc và cảnh cáo:
“Lần sau muốn nói gì phải biết suy nghĩ, bạn của tao thì nên tôn trọng bạn gái tao. Chuyện quá khứ của tao ấy, hy vọng tụi mày đừng nhắc tới nữa.”
Trước kia chơi cùng nhau thấy cũng ổn, nhưng qua vài lần họ trêu ghẹo và nói những câu gây tổn thương Tú, Hoàng quyết định thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Hoàng phóng lên xe, bắt thằng Hải chở cậu về thật nhanh mà quên luôn nhiệm vụ mẹ giao!
Hoàng thấy mình thật ngu!
Nguyễn My: “Sao lại chặn em thế?”
Tin nhắn hiện lên màn hình điện thoại khiến tay Hoàng hơi run lên, cậu nghĩ tới nghĩ lui một lát, quyết định không ấn vào xem. Nhưng qua được vài phút, cậu bị khủng bố bởi hàng loạt tiếng “ting ting ting” liên tục.
“Em biết anh đang online mà, trả lời tin nhắn của em đi.”
“Có phải bạn gái của anh cảm thấy khó chịu không? Em làm chị ấy bực mình lắm à?”
“Em có nghe nhiều về bạn gái anh.”
“Tụi mình đã chia tay lâu rồi nên không đến nỗi ghen và chặn nick em chứ?”
Hóa ra My nghĩ rằng người chặn cô nàng là bạn gái của Hoàng, điều này thật sự khiến cậu thấy áy náy, không trả lời không được. Thiếu niên thở dài một tiếng rồi lọ mọ gõ vài câu giải thích:
“Không phải bạn gái anh chặn em đâu, anh chặn đó.”
“Tại sao thế? Đã chặn em rồi thì bây giờ còn mở chặn làm gì?”
Câu hỏi này làm sao mà trả lời được đây? Chẳng lẽ Hoàng lại tự nói do mình lỡ dại ha? Cậu quyết định nói rõ một lần để tránh hệ lụy về sau:
“Anh xin lỗi, trước đó là vì anh thương bạn gái nên mới chặn em, còn ban nãy anh nhấn nhầm. Em cứ xem như chưa có gì đi.”
“Vậy ạ…” My gửi lại một tin, vẫn còn đang hì hục gõ chữ.
Hoàng không tiếp tục xem mà tắt thông báo rồi nhét điện thoại vào túi. Buổi chiều đã có hẹn với đám bạn đi chơi, thấy đồng hồ đã điểm, cậu mang vớ xong thì ra ngoài chọn một đôi giày thể thao màu trắng xỏ vào.
Thấy cậu chuẩn bị đi chơi, mẹ ở bên trong bếp gọi vọng ra:
“Hoàng ơi đi chơi mua cho mẹ ít bánh đúc ở chỗ chè Hương nha!”
“Một bịch hả mẹ?” Hoàng quay đầu lại và hô lên.
“Muốn mua mấy bịch thì mua!”
Mua nhiều rồi mang sang nhà hàng xóm biếu, Hoàng biết thừa, nhưng lần này cậu quyết định sẽ chỉ mua một phần cho mẹ mình thôi. Bởi vì cậu không có tâm trạng gặp mặt người yêu.
Hoàng sửa soạn xong thì có bạn học đến đón, thời điểm chạy ngang qua nhà hàng xóm thấy phòng Tú tắt đèn, cậu khó nén được tò mò. Tám giờ đã ngủ rồi à? Hay đi tập thể dục? Gần đây cậu không thể nắm được lịch trình của bé cưng nhà cậu nữa, trước kia mỗi lần đi đâu đều báo cho nhau một tiếng, giờ thì…
Trong lúc Hoàng cùng bạn bè đi chơi, Quế Anh đang nằm trên giường đánh một giấc ngon lành. Mãi đến khi nghe thấy tiếng mẹ gọi dưới nhà, cô mới hé mắt ra, ngáp ngắn ngáp dài bước xuống.
“Ở nhà làm gì, ra chở mẹ đi mua chè xem nào. Giờ ngủ nữa là tối không ngủ được đâu!”
Thấy mẹ mình hiếm khi có hứng muốn ra ngoài, Quế Anh lập tức gật gật đầu rồi đi thay tạm một bộ quần áo đơn giản vào, lấy khẩu trang bịt cái mặt đang còn ngái ngủ lại. Lúc ra ngoài, trong sân đã đậu sẵn một chiếc xe đạp điện màu đỏ, cô ngơ ngác mất mấy giây rồi mới lên tiếng hỏi:
“Mẹ ơi, nhà mình mua xe đạp điện lúc nào vậy mẹ?”
“Xe của con bà Hạnh đó, nãy nó đi chơi gần đây mà không có chỗ đậu nên mang qua nhà mình. Mẹ hỏi mượn chạy xuống chợ rồi ề, nó cho rồi.” Bà Hoa từ bên trong cầm mũ bảo hiểm đi ra, nghi ngờ hỏi: “Mà con có chạy xe này được không đấy?”
Ôi tưởng gì, Quế Anh vỗ ngực tự hào, xe máy cô còn chạy được chứ nói gì xe đạp, bốc đầu còn không ăn thua:
“Mẹ cứ tin ở con!”
Hai mẹ con hí ha hí hứng trèo lên xe rồi vừa hóng gió vừa chạy xuống chợ. Vốn đang vui vẻ lắm, vậy mà vừa cầm được hai bịch chè từ trong đi ra, Quế Anh lại trông thấy một bóng người hết sức quen thuộc đang tiến vào, cô khựng lại ngay tức khắc.
Ông trời đúng là trớ trêu, cô đâu nghĩ tùy tiện dạo một vòng sẽ gặp được Hoàng chứ. Cậu đi cùng một nhóm bạn nam, cô biết những người này, nhưng bên cạnh còn xuất hiện thêm cô gái lạ mặt nào đó. Họ gần như đi lướt qua nhau, nhưng bởi vì đang đeo khẩu trang, quán thì đông và ồn ào nên họ vẫn chưa nhận ra cô. Mấy tên con trai khác vừa đi vừa cười giỡn.
“My dạo này xinh ghê ta? Ra đây chơi sao không bảo tụi anh đón?”
Hoàng nghe thằng bạn nói mà bất giác nhíu mày. Cô gái nhỏ trong bộ váy màu trắng tinh khôi nép vào bên người cậu, lè lưỡi nói:
“Em định đi dạo thôi, ai biết gặp mấy anh ở chỗ này đâu. Với lại em mà gọi cho mấy anh thì thể nào anh Hoàng cũng khó chịu đó, bạn gái người ta ghen.”
Vô tình hay cố ý, My ép sát người vào chỗ Hoàng khiến cậu thấy mất tự nhiên. Cảm giác được tay My chạm vào bên vai mà cứ như điện giật, cậu vội vàng muốn tránh ra, nhưng xui xẻo thay, bên phải của cậu là chỗ khách đang ngồi, cậu không thể né được sự động chạm ấy.
“Nhìn đẹp đôi thế chứ!”
“Nhớ hồi xưa ghê, lúc đó đi đâu cũng có bé My đi cùng, Hoàng thấy sao? Có hối hận chưa?”
Một đống câu đối thoại cực kỳ gây ức chế, Hoàng cũng nghe không nổi nữa. Cậu tự hỏi lỡ đâu người yêu cậu vô tình biết được chuyện này thì sẽ như thế nào? Có khi bị đá tại chỗ chứ không cần chờ thêm hai năm!
Khoảnh khắc quay đầu về sau định bảo đám bạn bớt nói, Hoàng phát hiện có người đang nhìn chằm chằm vào cậu. Trên đầu cô nàng còn đội mũ bảo hiểm màu xanh dương, áo thun đen rộng thùng thình, quần đùi giống như đàn ông, chân mang dép lê, hình tượng có chút buồn cười.
Quế Anh mặc nguyên bộ đồ thường hay mặc ở nhà, định bụng đi ra mua bịch chè rồi về sẽ không gặp ai đâu, nào ngờ đụng ngay người yêu cùng với… bạn gái cũ của người yêu? Ha, trùng hợp thật. Khóe môi giấu sau lớp khẩu trang cong lên, cô liếc mắt nhìn Hoàng một cái rồi xoay đầu đi thẳng ra ngoài.
Lần này, Hoàng thật sự bị oan. Đám bạn hố cha tự nhiên đi nói những câu không đâu, tuy rằng gợi nhớ kỷ niệm xưa cũng không xấu, nhưng có những thứ vẫn nên để nó chìm vào quên lãng thì hơn. Bây giờ, cậu có trăm cái miệng cũng không biết nên giải thích ra sao.
Hoàng đờ ra một lát, sau đó vùng khỏi bàn tay của My rồi chạy vội đuổi theo ra tới vỉa hè. Quế Anh mới dựng chống xe lên thì nhìn thấy cậu, cô còn đưa tay vẫy vẫy hai cái xem như chưa có gì xảy ra.
Mẹ của cô ở phía sau ngó đầu ra:
“Hoàng đi chơi à con?”
“Dạ…” Hoàng đột nhiên như bị ai cướp đi khả năng tư duy, không biết phải nói gì để giữ người ở lại.
“Đi chơi vui vẻ nhá!” Quế Anh nói một câu với quãng giọng hết sức cao, còn nhấn mạnh từng chữ. Trước đó cô không giận dỗi gì, nhưng giờ thì thật sự bực mình rồi đấy.
Mặc dù chính cô đưa ra điều kiện, chính cô muốn họ tạm thời tách ra, lỗi là của cô, cơ mà trông thấy bạn trai mình đi cùng bạn bè còn có người yêu cũ, không sửng cồ lên mới lạ!
Quế Anh nắm chặt tay ga của xe, cố nhịn xuống cảm giác tức điên trong người, quay đầu không thèm nhìn Hoàng thêm nữa và cứ thế phóng như bay đi về.
Khoảnh khắc ấy, Hoàng biết mình đã gây ra tội lỗi tày trời. Cái đám bạn lắm mồm này thật sự là…!
Hoàng luống cuống quay vào trong, đúng lúc đó nhìn thấy mọi người đang trò chuyện vui vẻ. Thấy họ vây quanh My tâng bốc, ôn lại chuyện xưa, cậu bỗng mất hết hứng thú.
Một đứa ngẩng đầu lên hỏi Hoàng:
“Người quen của mày à? Sao tự nhiên chạy xồng xộc ra đó thế?”
Hoàng đưa tay đỡ trán, thở dài một hơi:
“Bạn gái tao! Mấy câu hồi nãy tụi mày nói người ta nghe thấy hết rồi, bây giờ muốn tao sống sao đây? Hải đâu, đưa tao về!”
Nói đến đoạn sau cậu bày ra dáng vẻ vô cùng bất lực, thằng Hải bị điểm danh cũng ngơ ngác, nhưng mà tình hình bây giờ tốt nhất không nên ho he thêm một câu một chữ nào nữa. Hải vội vàng chen ra ngoài và cầm chìa khóa xe lắc lắc:
“Đây, lên, tao đưa về.”
Đúng lúc Hoàng chào tạm biệt mọi người, không hiểu sao My lại liều mình xông tới túm góc áo khoác của cậu, cười nói:
“Sao anh lại về vậy ạ? Anh hẹn bạn ra ngoài chơi mà, sao chưa gì đã về?”
Ánh mắt cáu gắt của Hoàng dừng trên bàn tay trắng xinh đang níu lấy mình, giọng thờ ơ:
“Anh hẹn bạn anh đi chơi chứ không hẹn em.”
Nói rồi cậu nhìn hai tên vừa nãy phát ngôn gây sốc và cảnh cáo:
“Lần sau muốn nói gì phải biết suy nghĩ, bạn của tao thì nên tôn trọng bạn gái tao. Chuyện quá khứ của tao ấy, hy vọng tụi mày đừng nhắc tới nữa.”
Trước kia chơi cùng nhau thấy cũng ổn, nhưng qua vài lần họ trêu ghẹo và nói những câu gây tổn thương Tú, Hoàng quyết định thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Hoàng phóng lên xe, bắt thằng Hải chở cậu về thật nhanh mà quên luôn nhiệm vụ mẹ giao!