• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quế Anh cuống quýt giữ tay Hoàng rồi kêu lên:

“Mày bị điên à? Có đau không?”

Mấy đốt ngón tay phía trên lúc này đỏ bừng, lớp da bên ngoài bị tróc ra vì cú va chạm mạnh ban nãy, khiến cho máu tươi theo đó chảy ra không ngừng.

Quế Anh cắn chặt môi trừng mắt nhìn cái tên ngốc trước mặt mình, cô tức giận không cho cậu cơ hội mở miệng, luống cuống giữ mấy ngón tay cậu rồi đột nhiên rơi nước mắt nói:

“Tao không chia tay nữa, tao không nói chia tay là được chứ gì, sao phải làm trò khùng điên này hả? Máu chảy ra rồi này, làm sao giờ...”

Dáng vẻ luống cuống và lo lắng của cô như một cơn mưa xối lên cõi lòng đã khô héo của Hoàng, tưới mát trái tim cậu. Cậu đưa tay còn lại ra kéo cô tới gần, giữ cô thật chặt rồi nói:

“Không được chia tay không lý do. Tao không muốn như vậy. Chẳng thà mày nói rằng mày đã thích người khác, hoặc bận học, hoặc chán tao rồi, gì cũng được, xin đừng im lặng.”

Thay vì giận dữ mắng chửi cậu, cô lựa chọn việc giấu kín mọi việc, điều này khiến cậu rất khó chịu. Ai bình tĩnh nổi khi bạn gái bất ngờ muốn dừng mối quan hệ yêu đương lại mà không có một lời giải thích nào chứ? Người khác làm được, Hoàng lại không.

Cậu giữ chặt bạn gái trong lòng, giọng khó giấu được sự run rẩy:

“Đừng làm vậy, tao xin mày đừng làm vậy với tao. Nếu tao lỡ làm gì sai thì cứ đánh cứ mắng tao, nói cho tao biết, đừng im lặng rồi nói chia tay!”

Hoàng giống như mất đi sức lực, cơ thể cao lớn đè nặng lên vai Quế Anh.

Kết thúc một học kỳ nhanh như chớp, vậy mà Quế Anh lại không cảm giác được gì cả. Nhắm mắt, mở mắt, thời gian cô ở trong cơ thể Tú cũng đã gần một năm. Cô bây giờ rất muốn sống mãi với gia đình mới, bạn bè mới, nhưng mà không thể.

Quế Anh cảm giác được trái tim Hoàng đang đập rất nhanh và vội, tay thì run bần bật giữ chặt lấy cô.

“Hoàng này, tụi mình không chia tay, chỉ là tao cảm thấy có vài thứ khiến tao bị áp lực quá độ. Nên… tạm cho nhau chút thời gian riêng tư được không?”

Gió mùa thổi qua tán cây phát ra âm thanh lạo xạo, kéo những sợi tóc mềm của hai người bay bay. Hoàng nghe như trái tim vụn vỡ, cậu nhắm chặt mắt để kìm nén nỗi đau trong lòng, chỉ vỏn vẹn thốt ra một chữ:

“Ừ.”

Nếu ở bên cạnh cậu khiến Tú không thoải mái, cậu cũng không thể khiến cô tin tưởng nói ra lời trong lòng, thì cậu còn cố gắng vì cái gì chứ?

Hoàng bất lực buông tay ra rồi xoay người rời đi, bóng lưng cô độc trải dài trên sân trường. Gió lành lạnh thổi khiến khóe mắt Quế Anh cay xót. Trong những tin nhắn mà Tú gửi cho cô có một câu khiến cô đi đến quyết định này, đó là...



“Nếu ngày nào đó tôi và cô trở về cơ thể cũ mà Hoàng lại thích Tú đến nỗi không buông ra được thì sao?”

Vì vậy, họ phải tách ra sớm một chút. Cô muốn chủ động kết thúc trước khi Hoàng lún sâu vào mối tình này. Cô thích Hoàng chứ, thích lắm, nhưng cái gì vay mượn thì không bền lâu. Tâm ý của Hoàng cô nhận, lỗi về chuyện này cô cũng nhận, bọn họ không nên ở bên cạnh nhau lúc này.

Bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy Hoàng buồn, Quế Anh đã nghĩ đến việc sẽ trả lại cơ thể cho Tú, quay về làm bản thân. Khi đó cô nhất định sẽ đến gặp Hoàng và trả lại hết cho cậu những gì mà cậu từng hy sinh cho cô.

Quế Anh rất muốn nói với Hoàng rằng:

“Đừng thích Tú nữa, tao không phải Tú, tao không muốn mày buồn!”

Nhưng có tiền lệ trước đó, thấy Hoàng không tin mình, cô nghĩ thôi cứ giữ lại những suy nghĩ này, bây giờ tìm biện pháp giải quyết chuyện Tú thì hơn.



Ở một bên, Tú cũng đã hòa nhập với cuộc sống mới và thậm chí còn vui vẻ hơn cả Quế Anh. Cô nàng có trong tay vô số tiền tiêu vặt, hết mua đồ hiệu cho mình lại mua hàng xịn tặng bạn bè, xây dựng các mối quan hệ trong trường.

Rất nhiều người không nhịn được cái việc khoe mẽ của cô bây giờ, trước kia cô không hề như vậy, một vài người bạn vì thế quay lưng với cô.

Tú khinh thường không quan tâm, còn nói với bạn mới rằng:

“Ai cần tụi nó chứ? Chắc thấy ngày trước chơi vào tao mà không được tặng quà nhiều nên giờ ghen ăn tức ở đấy.”

“Chứ gì nữa? Buồn cười bọn này thật. Chắc tụi nó không có tiền nên thấy mày đang khoe mẽ đó Quế Anh.”

Không ít người bắt đầu hùa theo, tâng bốc và nịnh nọt cô. Chỉ cần nói mấy câu làm cô vui, vậy sẽ nhận được không ít chỗ tốt, từ quần áo, giày dép đến những bữa ăn, những buổi liên hoan tiệc tùng, cô nàng đều vung tiền như rác và chi cho họ. Tú trở thành cái máy ATM di động nhả tiền bất kỳ khi nào người khác cần mà lại không nhận ra, chìm đắm trong sự tôn sùng giả tạo của họ.

Thời gian này, mặc dù Quế Anh và Tú trao đổi thông tin cho nhau, nhưng có những thứ Tú giấu kín không dám để lộ ra.

Sâu thẳm trong thâm tâm Tú thì vẫn mong một ngày không xa có thể chiếm được Phát, bởi vì đó là mối tình đầu và cũng là người mà khiến tim cô ta loạn nhịp. Sự từ chối của cậu chàng vô tình khơi dậy ý muốn chinh phục của cô ta.

Tầm tối, Tú nhận được điện thoại từ Quế Anh.

Quế Anh thẳng thừng nói:

“Tôi đã cắt đứt quan hệ với Hoàng rồi, cô cũng nên biết điều lại chút đi, tôi nghe được mấy tin đồn không hay đâu.”



Thông qua các bài đăng bóc phốt mới trên mạng, Quế Anh biết cái người này đang lợi dụng cơ thể cô. Việc trở thành người thực vật khiến cha mẹ sợ chết khiếp, bây giờ thì Quế Anh thoáng hơn rất nhiều với con gái, không quản nặng nữa, còn cưng chiều cô hết mực.

Tú cười khẩy:

“Tin đồn gì chứ? Chẳng qua tụi nó thấy tôi giàu nên ganh ghét thôi.”

Sự tha hóa của Tú đang ngày một rõ ràng, Quế Anh không nhịn được nữa:

“Cô không hề giàu, mà là cha mẹ tôi giàu. Tôi cảnh cáo cô, tiết chế lại và sống cho đàng hoàng vào. Có thời gian thì mau nghĩ cách trở về đúng vị trí của mình đi.”

Nói rồi, Quế Anh thở hồng hộc tắt máy, ném mạnh điện thoại xuống giường. Cái quái gì vậy? Chiếm cơ thể người khác rồi dùng nó đi quậy phá, ăn chơi vui vẻ, trong khi đó lại không cho cô tiếp cận với Hoàng, đe dọa cô đủ điều!

Mặc kệ Quế Anh có tức giận thế nào thì cũng không ăn được Tú nữa, cô nàng đang rất vui vẻ vì sở hữu một khối tài sản khổng lồ, có thể mua bất kỳ thứ gì bản thân thích, có thể đi siêu thị không cần nhìn giá, ăn uống no nê không sợ tốn kém.

Tú gãi gãi tai, nghe Quế Anh cứ lảm nhảm về việc phải biết tiết chế thì tức giận đáp:

“Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!”

“Không nói để cô phá luôn nhà tôi à?” Quế Anh gằn giọng. “Đừng nghĩ cô giấu được, mạng xã hội bây giờ phát triển lắm, việc cô làm bị người ta đồn thổi thành tam sao thất bản rồi đấy. Tôi nói một lần cuối, hoặc là kiềm chế lại, hoặc là tôi sẽ phá hỏng mọi thứ cho cô xem. Muốn chết chùm không?”

Trừ việc của Hoàng là cô nhượng bộ ra thì những thứ khác đều phải được kiểm soát thật tốt, Tú đang đi quá giới hạn.

Bị dọa cho một phen, Tú cũng thấy hơi rén mà lắp bắp đáp:

“T-Tôi biết rồi.”

“Nếu để tôi còn nghe được tin tức nào không tốt nữa thì cô đừng mong yên ổn.”

Quế Anh không còn vướng bận chuyện tình cảm với Hoàng nữa nên thoải mái hơn nhiều, cô sẽ dành thời gian nghiên cứu cách quay về! Cô muốn quay về càng nhanh càng tốt!

Nếu chỉ mình cô sống trong cơ thể Tú thì còn đỡ, đằng này cả hai hoán đổi cho nhau mà bây giờ cô gái kia tha hóa mất rồi, khó mà biết được tương lai sẽ ra sao. Dù gì cha mẹ ruột của cô vẫn chưa biết chuyện, dù gì cơ thể đó cũng thuộc về cô.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK