Editor: demcodon
Tính cách của Sở Từ xưa giờ dũng cảm, nhưng mà lần đầu tiên làm mẹ vẫn phải trải qua đau đớn khi sinh nở, âm thanh phát ra càng làm cho da đầu người tê dại. Từ Vân Liệt đứng ở cửa phòng, nắm chặt đôi tay, mồi hôi trên trán không ngừng chảy xuống, sự căng chặt cẩn thận càng làm cho người né xa ba mét không dám đến gần.
“Tại sao em lại cảm thấy sau này anh Từ sẽ không để cho Sở Từ sinh nữa…” Dịch Tình đứng bên cạnh Thẩm Dạng, không khỏi lầm bầm một câu.
Mấy ngày trước Sở Từ chuẩn bị sinh, Từ Vân Liệt đã xin nghỉ trở về. Mỗi ngày đều giống như kiến bò trên chảo nóng, ai nhìn thấy cũng căng thẳng theo.
Thẩm Dạng cũng biết được tin tức mới chạy đến. Trước đó y đang làm việc ở bên ngoài, căn bản không có thời gian trở về. Lần này nhìn thấy Dịch Tình trong lòng y đã rất sốc. Đây vẫn là cô Dịch nũng nịu kia sao? Nhìn qua bộ quần áo này không chỉ đơn giản, trông vẫn rất bình thường, gương mặt dường như đen đi rất nhiều, không còn xinh đẹp như trước. Nhưng khí chất trên người ngược lại càng thêm thân thiện.
Làm sao y biết được từ khi đi theo Sở Từ, cuộc sống tốt đẹp của Dịch Tình đã một đi không trở lại. Mặc dù bệnh viện chậm rãi đi vào quỹ đạo. Nhưng chủ nhật hàng tuần, Sở Từ đều sẽ dẫn theo cô đi khám bệnh tại nhà, mang theo hòm thuốc thật nặng, tiếp xúc với những bình thường và nghèo khổ nhất. Kể cả sau này Sở Từ mang thai, cô cũng tự mình dẫn theo con bé Hoắc Hạnh Quả đi khám bệnh tại nhà như trước. Chẳng qua khi gặp được những chứng bệnh không chắc chắn, cô đều sẽ ghi nhớ và hỏi lại Sở Từ. Thời gian dài, cô cũng đã quên mất dáng vẻ trước kia của mình.
“Tình à, em còn lớn hơn Sở Từ mấy tuổi đó, cũng nên tính đến chuyện lập gia đình đi. Trước khi anh đến, ba em còn gọi điện thoại cho anh lải nhải đấy, kêu anh hãy khuyên em.” Thẩm Dạng lại nói.
Dịch Tình bĩu môi: “Ba em chỉ lo lắng thôi. Công việc của em bận rộn như vậy, làm sao có thời gian nói chuyện yêu đương chứ? Hơn nữa, đàn ông bây giờ ngoài miệng nói nam nữ bình đẳng, nhưng anh nhìn xem có mấy ai có thể làm được như anh Từ và Sở Từ không? Sau khi em đi lấy chồng, lỡ như chỉ có thể ở nhà chăm sóc chồng con. Vậy còn không bằng sống một mình! Suy cho cùng, em cũng là một bác sĩ quân đội, chỉ có chữa bệnh cứu người mới có thể thể hiện được giá trị của em. Anh Thẩm, chẳng lẽ không phải sao?”
Thẩm Dạng nhếch khóe miệng, nhớ năm đó người muốn ở bên cạnh Từ Vân Liệt giúp chồng dạy con là ai? Nhưng, những gì Dịch Tình nói cũng không tệ. Người đàn ông giống như Từ Vân Liệt thật không có nhiều.
“Anh Thẩm, nói ra cũng trùng hợp. Ba em tìm anh giúp làm hòa, nhưng chú Thẩm lại tìm em, kêu em khuyên anh…” Dịch Tình đột nhiên lại cười nói.
Chỉ là nói xong, hai người đột nhiên ý thức được cái gì, liếc nhìn nhau một cái rồi lập tức im lặng.
Hai gia đình dường như có ý muốn cho hai người họ… ở bên nhau? Không thể nào? Trước đây cô có nghe nói qua anh Thẩm có thích một cô gái ở huyện Y Thủy. Cô gái kia dường như có chút quan hệ với Sở Từ, mà cô cũng vậy. Trước đây anh Thẩm cảm thấy cô chỗ nào cũng không tốt, càng không thể thích cô.
“Anh thấy, cùng với tìm người không biết rõ chi tiết, không bằng… Tình à, em thấy anh Thẩm của em thế nào?” Thẩm Dạng nhìn dáng vẻ tránh xa của Dịch Tình hơi ngạc nhiên, theo bản năng nói.
Trước đây Dịch Tình rất cố chấp với Từ Vân Liệt. Nhưng bây giờ cô lại nóng lòng muốn tránh xa y ra, Thẩm Dạng y có tệ như vậy không?
Dịch Tình nghe vậy thì trừng to mắt: “Anh Thẩm, anh đùa cái gì vậy? Lúc trước em thua Sở Từ, anh còn muốn em lại thua chị của Sở Từ sao? Hơn nữa, trước đây em họ của em rất yêu anh, nên biết rõ về chị Thôi kia, thỉnh thoảng khóc lóc kể lể với em. Nếu như bị cô ta phát hiện người cướp đàn ông của cô ta không phải là chị Thôi mà là em, còn không tức chết sao?”
Nhắc đến em họ Nghiêm Cầm, Dịch Tình hừ lạnh một tiếng.