Editor: demcodon
Bùi Phương run rẩy cả người, một lúc sau mới nói: “Hiện tại hai cháu đang sống ở đâu?”
“Sau khi chúng tôi đến thủ đô đã tìm đồng hương giúp đỡ hỗ trợ và ở trong một khách sạn.” Sở Đại Bàn nói.
Mặc dù bọn họ còn trẻ, nhưng có thể nhìn ra người phụ nữ trước mặt bọn họ dường như không biết gì về Từ Phú Niên. Nói cách khác, bà cũng là nạn nhân… Nghĩ lại cũng thật đáng thương, đến tuổi này mới biết được chồng có một trai một gái ở bên ngoài. Mặc dù bọn họ là giả, nhưng Sở Từ và Sở Đường chính là hàng thật!
Ngoài người khác nhau, tất cả mọi chuyện khác bọn họ nói ra đều đúng!
Bùi Phương xem đồng hồ, chồng có thể sẽ gần sắp trở về. Bà luôn cảm thấy chuyện này nên hỏi ý ba chồng trước, để cho ba chồng đi đều tra, tránh vu oan cho chồng và cũng tránh cho…
Bùi Phương sờ lên đôi tay đang nổi đầy da gà, cảm thấy thời tiết nắng nóng như đột nhiên giảm nhiệt độ làm cho bà không rét mà run. Một lúc sau mới lấy ra 100 đồng từ trong ngăn kéo: “Số tiền này… hai cháu cầm trước, ở khách sạn đừng chạy lung tung, để lại số điện thoại cho tôi. Tôi… tôi sẽ liên lạc cho hai cháu sau khi tìm được ba của hai cháu…”
Hai người nghe vậy cũng không từ chối. Dù sao Sở Từ cũng nói qua chuyện này không gấp. Hơn nữa, có tiền là một chuyện tốt.
— —
Sau đó, Bùi Phương vội vàng tiễn hai người ra ngoài, nói với bên ngoài là tìm nhầm người. Khi ba chồng và chồng bà về, bà bỏ tiền ra mua đồ và tự mình nói chuyện với Đại tá Bạch.
“Ba! Ba cứu con…” Bùi Phương vội vàng khóc và nói.
Hiện tại bà luôn cảm thấy chồng rất nguy hiểm, sẽ hại chết bà giống như hại chết người phụ nữ kia!
Đại tá Bạch giật mình: “Làm sao vậy?”
“Hôm nay… hôm nay có hai người trẻ tuổi đến từ thôn Thiên Trì…” Bùi Phương không kìm được nước mắt, nói chuyện bắt đầu run rẩy. Sau khi kể lại toàn bộ sự việc, bà nói tiếp: “Ba, bọn họ nói Phụ Bình đã hại chết mẹ bọn họ. Nói năm đó Phụ Bình đã đính hôn, đối phương đã mang thai… Con phải làm sao đây? Chuyện này biết đâu thật sự không phải vu oan cho anh ấy. Mấy năm qua, anh ấy cũng không nhắc đến chuyện ở thôn Thiên Trì. Thậm chí ngay cả tết Thanh Minh cũng không chịu trở về. Nếu không phải trong lòng có bóng ma thì tại sao lại như vậy?”
Đại tá Bạch nghe xong cũng hoảng sợ. Đã đính hôn?
Lúc trước… khi ông ta cử người đi đón còn hỏi, nếu nó đã đính hôn có thể dẫn theo vợ sắp cưới cùng nhau đến thủ đô. Nhưng câu trả lời là có vẻ như đang phủ nhận. Ông ta cảm thấy chị dâu và cháu trai của người cảnh vệ có lẽ không đến mức nói dối những lời như vậy. Vì vậy ông ta không kiểm tra lại cẩn thận…
Nhưng hôm nay con dâu lại nói nói như vậy. Nếu là sự thật thì chuyện này có thể nghiêm trọng!
Ông ta là người đã đưa cả nhà họ Từ đi. Nếu có người chết vì chuyện này, vậy ông ta tuyệt đối cũng là hung thủ!
Sắc mặt của Đại tá Bạch hơi khó coi. Đời này mặc dù ông ta bởi vì chỉ huy sai lầm làm cho đồng đội qua đời, nhưng trước nay chưa từng hại một dân chúng bình thường! Huống chi còn là một thai phụ!
“Con đã sắp xếp ổn thỏa cho hai đứa nó chưa?” Đại tá Bạch lạnh lùng nói.
Bùi Phương gật đầu.
“Chuyện này… ba sẽ xử lý thay con.” Đại tá Bạch tức giận đến mức hai mắt mờ mịt. Sau đó nói tiếp: “Con yên tâm. Lúc trước, cuộc hôn nhân này là Bạch Chấn Thăng ba đích thân mở miệng hỏi cưới. Ba tuyệt đối sẽ cho con một lời giải thích công bằng. Gần đây con thu dọn đồ đạc trở về nhà mẹ một chuyến đi, miễn cho ở trước mặt nó lộ ra chuyện gì. Ba sẽ cử người đi thôn Thiên Trì tra hỏi. Nếu đó là sự thật…”
“Con sâu mọt như vậy, ba tuyệt đối không cho phép nó ở lại quân đội. Sau khi điều tra rõ, nếu con muốn ly hôn, ba và gia đình con đều sẽ ủng hộ con. Ba sẽ đích thân xin lỗi ba mẹ con. Con… vĩnh viễn là con dâu của Bạch Chấn Thăng ba, là vợ của Bạch Phụ Bình – con trai ruột của ba! Nó cũng chỉ có thể là Từ Phú Niên!”