Editor: demcodon
Dù sao tiền của Lữ Lương Tây cũng do bản thân kiếm được. Nếu ông ta không muốn quyên thì mọi người cũng không ép buộc, cùng lắm là trong huyện cố gắng giành lấy mà thôi. Nhưng mà ông ta lại thả ra tiếng gió, dùng quyên góp một triệu để Lã vọng buông cần, ầm ĩ đến cả huyện mưa gió, ầm ĩ đến Sở Từ không được yên tĩnh.
Vốn dĩ quyên tiền là một chuyện tốt. Nhưng bây giờ nghĩ lại, trong khoảng thời gian này, bởi vì số tiền này mà tâm tư mọi người dường như xấu xa rất nhiều.
Lúc không có Lữ Lương Tây, cuộc sống trải qua không phải giống nhau sao?
Những người có mặt đều thở dài trong lòng. Mọi người đều sợ nghèo, nên khi Lữ Lương Tây tung ra một cọng rơm bọn họ liều mạng đi kéo.
Vốn dĩ trong chuyện này mọi người không có lập trường. Lúc này lại bị Hàn thị kích thích, rất nhiều người đều lập tức nghĩ thông suốt, trong chớp mắt có thêm mấy phần áy náy với Sở Từ.
“Ngài Lữ, xin ngài nói một câu, số tiền này ngài rốt cuộc có quyên hay không. Nếu quyên, có yêu cầu gì ngài cứ nói, chỉ cần hợp tình hợp lý, không quá đáng thì tất cả chúng tôi đều có thể làm. Chúng tôi không có bản lĩnh gì, nhưng được cái nhiều người. Chỉ cần ngài dặn dò một tiếng, chúng tôi nhất định cố gắng hết sức làm việc cho ngài, cũng làm chút cống hiến cho huyện. Nhưng nếu ngài dùng tên tuổi một triệu này cố ý chọc mọi người chơi, chơi chúng tôi như con khỉ, vậy thì thật quá đáng!” Lại có người đứng ra nói.
Lữ Lương Tây cảm thấy áp lực và thất bại. Cho dù ở Cảng Thành, cũng chưa có ai có thể chống lại ông ta và làm ông ta mất mặt như vậy.
Ông ta không có cơ sở ở huyện Y Thủy, có chỉ là tiền. Nhưng nếu bảo ông ta vứt tiền mà không có được người, ông ta tuyệt đối không muốn.
Có mặt chướng ngại Hàn thị này, vốn dĩ số người trong huyện đồng ý việc kết hôn có thể gây áp lực cho Sở Từ có lẽ đã ít hơn một nửa. Kế hoạch của ông ta lại một lần bị phá hỏng.
“Mọi người…”
Lữ Lương Tây hắng giọng chuẩn bị mở miệng, nhưng vừa mới nói hai chữ thì bị Sở Từ cắt đứt. Chỉ nghe Sở Từ cao giọng nói tiếp: “Mọi người, ông Lữ là thương nhân, thương nhân coi trọng chữ tín. Nếu ông ấy đưa ra ý muốn quyên tiền thì không có khả năng đổi ý. Tôi nghe nói hai người vợ trước của ông Lữ đều đã qua đời, cũng không có con. Cho nên cố ý muốn nhận anh Võ Thuận này làm con trai, mà Võ Thuận là con trai út của dì Hàn. Nếu vậy hay là mọi người chúng ta làm nhân chứng cho ông Lữ và dì Hàn, con riêng cũng là con. Tích cách hai anh em của anh Thuận đều rất thành thật, tương lai nhất định cũng có thể chăm sóc cho ông Lữ lúc về già.”
Ai mà không biết giả người tốt chứ? Sở Từ có thể đảm bảo mình làm còn tốt hơn Lữ Lương Tây.
Ba Võ vừa nghe những lời này thì sắc mặt xấu đi, hừ lạnh một tiếng. Nhưng lại nói: “Loại đàn bà đê tiện này tôi cũng không cần, ai muốn cưới thì cưới! Nhưng tôi nói từ tục tĩu trước, để con trai tôi làm con riêng cũng được, mà cũng đừng nghĩ xem thành con trai ruột! Bản thân tự sinh đi! Hơn nữa đây là giống nòi của nhà họ Võ tôi, đàn bà đê tiện tái giá không thể liên lụy con trai tôi phản bội tổ tiên!”
Ba Võ cũng không ngốc, ông và Hàn thị không thể tiếp tục sống chung nhất định muốn ly hôn. Nếu Lữ Lương Tây nhất định dùng tiền ép buộc nhận con, đến lúc đó thằng Thuận không chỉ là thay tên đổi họ, càng có nghĩa là đoạn tuyệt quan hệ với ông và nhà họ Võ, càng không được qua lại với ông. Nhưng nếu chỉ là con riêng danh chính ngôn thuận, một ngày còn ba ruột là ông. Mặc dù tạm thời sửa họ cũng không có cắt sạch sẽ với nhà họ Võ!
Hơn nữa, Lữ Lương Tây không phải tính kế con trai và vợ của ông sao? Được thôi, đưa vợ cho ông ta. Nhưng Lữ Lương Tây phải lấy gia sản ra đền bù. Tương lai khi hai đứa con trai của ông kế thừa gian sản nhà họ Lữ, ông tự nhiên sẽ đến mộ của Lữ Lương Tây phun nước miếng, nở mày nở mặt!
Lữ Lương Tây tức giận nghẹn trong lồng ngực. Ông ta hiểu sự khác nhau giữa con trai và con riêng, những lời ba Võ nói có ý gì trong lòng ông ta biết rõ hơn ai hết! Cho nên, sao có thể không tức chứ?