Editor: demcodon
Trên mặt Sở Đường mỉm cười đứng ở trước mặt Sở Từ, dáng vẻ vui vẻ này làm cho cậu hơi ngốc nghếch, đi theo Sở Từ mời mấy giáo viên và nói chuyện một hồi. Lúc này mới giống như một học sinh đi theo bên cạnh Sở Từ, ngẩng đầu ưỡn ngực dường như sẽ không bao giờ đi con đường này. Điều này càng làm cho Sở Từ cảm thấy buồn cười.
Giấu thông báo trúng tuyển rất nhanh cũng đã đến, không có gì bất ngờ xảy ra khi Sở Đường được trúng tuyển vào một trường đại học nổi tiếng ở thủ đô, chuyên ngành Chính trị – Luật. Sở Từ nghe nói những học sinh được trúng tuyển không chỉ nhìn vào tổng điểm, mà cả tình hình của từng môn, xem có xứng với nhân tài hay không. Mà thành tích của Sở Đường đều rất cao. Nhưng về mặt logic và giải thích chính trị giải càng xuất sắc, nên mới có thể chen chân vào ngôi trường nổi tiếng này.
Sau khi được trúng tuyển vào trường, chuyện phải làm cũng nhiều hơn. Hộ khẩu và hồ sơ của Sở Đường đều mang tên của Sở Từ ở thôn Thiên Trì. Nhưng hiện tại thân phận của cậu đã thay đổi, cần phải tách hộ khẩu ra và còn phải chuyển hộ khẩu đến trường học thủ đô. Mà chuyển hộ khẩu cũng rất nhiều vấn đề, đặc biệt là từ vùng sâu vùng xa đến một nơi như thủ đo phải làm rất nhiều thủ tục.
Cũng may Sở Đường là học sinh giỏi nhất huyện, mọi thủ tục đều có trường học giúp chuẩn bị, thuận tiện hơn rất nhiều. Nếu không một cậu bé ngơ ngẩn như cậu còn không biết mình cần phải đi bao nhiêu đường vòng mới hoàn thành được công việc.
Khi Sở Đường mới nhận được giấy thông báo cũng rất phấn khích, nhưng càng ngày càng nhiều chuyện xảy ra và ngày chia tay ngày càng gần, nụ cười trên mặt Sở Đường cũng biến mất.
Mơ màng đến lúc muốn lên xe, Sở Đường mới phát hiện có rất nhiều lời chưa nói với Sở Từ. Một người đàn ông trưởng thành trong chớp mắt đôi mắt đỏ lên, dáng vẻ như vậy có mấy phần giống cô gái lần đầu tiên lên kiệu hoa.
“Chị ơi, chị đã cho em quá nhiều tiền rồi, tiêu không hết…” Sở Đường lưu luyến chia tay, nhớ đến Sở Từ cho một xấp tiền thật dày.
Cậu có một bạn học thân chỉ mang theo 80 đồng trên người. Cậu thì tốt rồi, Sở Từ có lẽ cho 1000!
1000 đó, cậu không biết làm gì với nhiều tiền như vậy! Có người chị hào phóng như vậy, cậu phải chịu rất nhiều áp lực. Hơn nữa, cậu cũng đã quen với việc đơn giản. Lấy ví dụ từ quần áo trên người đều là Sở Từ tự tay làm. Mặc dù nhìn có vẻ kỳ quái, đường may cũng không tốt lắm, nhìn cũng không đẹp lắm. Nhưng trong lòng rất thoải mái.
Thẩm Dạng đứng bên cạnh, phụ trách đưa Sở Đường đến thủ đô nghe được những lời này thì co giật khóe miệng. Hai chị em này là một cặp kỳ quái, chị gái thì tiêu xài hào phóng, em trai thì cực kỳ keo kiệt. Thật sự là bổ sung cho nhau.
“Hiếm khi thi đậu đại học, em không thể tự thưởng cho mình một chút được sao? Dù sao thủ đô cũng là thành phố lớn, em là một cậu bé ở nông thôn sẽ bị nhiều người bắt nạt, mang thêm chút tiền cũng tự tin hơn.” Sở Từ hào phóng nói.
Không phải càng nhiều tiền càng tốt sao?
Về phần đứa em trai này của nàng. Mặc dù không phải người ngốc nghếch. Thậm chí cũng xem như khôn khéo. Nhưng rốt cuộc lần đầu tiên đi xa nhà, chỉ sợ đến thủ đô chính là dáng vẻ ngốc nghếch. Nhưng ở thời đại nào đi chăng nữa đều có sự phân cấp bậc giữa khác vùng miền. Trong mắt một số người, người đi ra từ nông thôn chỉ đại diện cho sự nghèo khó.
Cho nên nàng chuẩn bị cho Sở Đường nhiều một chút, không sợ cậu tiêu hoa, chỉ sợ cậu không tiêu.
“Vậy… chị ở nhà nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. Bây giờ chị cũng có chứng chỉ làm nghề y rồi, cố gắng thả lỏng một chút, đừng mỗi ngày thức khuya còn dậy sớm, ăn nhiều thịt một chút. Bây giờ quá ốm rồi… Còn nữa, đừng luôn tranh luận với Hoắc thần tiên, ông cũng đã lớn tuổi rồi, chọc tức điên chị còn phải đau lòng theo. Đúng rồi, quay lại chị cũng bắt cái điện thoại đi. Sau này em cũng tiện liên lạc với chị…” Sở Đường nhỏ giọng nói tiếp.
Sở Từ lên tiếng. Đây là em trai của nàng. Đời trước lúc nàng rời nhà ra trận, cũng dặn dò em trai ngốc gần giống vậy. Nhưng thằng nhóc kia cũng nghe không hiểu, chỉ biết cười ngây ngô.