Editor: demcodon
Ba Từ vừa nghe Sở Từ đặt tên cho động vật không khỏi lầm bầm sau lưng mấy tiếng. Nhưng cũng may không ném đồ, ngược lại cũng nhẹ nhàng thở ra. Hơn nữa bên cạnh còn có Tần Trường Tố nhìn chằm chằm, ông lo lắng lại bị con bé này bắt tăng thêm thời gian làm việc. Bởi vậy đành phải hành quân lặng lẽ, chỉ là những lời Thôi Hương Như nói cũng coi như nói trúng tim ông.
Ông là người chịu nổi gió thoảng bên tai. Những suy nghĩ trước đây vốn dĩ hơi dao động, nên bây giờ cũng thỉnh thoảng sẽ phủ định qua.
Sở Từ đối xử với ông… quả thật cũng tạm được. Về mặt ăn uống cũng không có ngược đãi ông, giống như nhóm người phục vụ. Nếu như ông có thể lấy được tiền công chỉ sợ cũng sẽ không nhịn được thể hiện sự kính trọng với Sở Từ. Haizz, chỉ tiếc mỗi cuối tuần con trai ông đều đến ăn, số tiền ông nợ trong thời gian ngắn không thể trả hết.
— —
Mà lúc này, Sở Từ một tay ôm một con ngỗng trắng đi vào phòng. Sau khi khóa cửa phòng lập tức vào không gian.
Hai con ngỗng này là một con đực và một con cái. Con đực chính là Tiểu Hắc dũng cảm mạnh mẽ, con cái chính là Tiểu Bạch, Sở Từ chọn đến ghép đôi cho nó. Trên thân hai con ngỗng trắng này không có chút vết bẩn, lông đặc biệt mịn màng, vừa thả xuống đất dáng vẻ oai phong kia càng làm cho Sở Từ rất thích.
Nhưng Ngộ Trần vừa thấy thân thể lập tức bay lên cây.
“Thí chủ…” Vẻ mặt nghiêm túc của Ngộ Trần cuối cùng suy sụp.
Sở Từ lập tức cười càn rỡ: “Con lừa trọc, tôi cảm thấy cậu ở trong không gian một mình rất buồn. Cho nên đặc biệt tìm hai nhóc đến ở với cậu. Thế nào? Cậu hài lòng không?”
“Thí chủ… tại sao là hai con?” Ngộ Trần hỏi.
“Như vậy chúng nó mới đẻ trứng ấp ra ngỗng con.” Sở Từ nhếch miệng cười nói.
Ngộ Trần nhếch khóe miệng, chỉ cảm thấy nụ cười của Sở Từ quá xấu, nhất định là cố ý tìm hai con ngỗng này hù dọa cậu. Cậu nhíu mày, cố ý tỏ ra bình tĩnh. Nhưng khi hai con ngỗng trắng đến gần gương mặt nhỏ lập tức không nhịn đươc vẫn lựa chọn tránh xa.
Loại động vật ngỗng này vốn là hiếu chiến. Mặc dù cậu là hư thể sẽ không bị thương, nhưng cũng không muốn bị hai nhóc này chạy đuổi theo khắp không gian.
Không gian này ban đầu không thể chứa vật còn sống ngoài Sở Từ. Trước kia là diện tích nhỏ, nhưng bây giờ nó đã lớn hơn rất nhiều, thả mấy con ngỗng cũng không sao.
Chỉ là con ngỗng thích bơi lội, Sở Từ suy nghĩ rồi: “Con lừa trọc, nếu cậu không muốn tôi nhét đầy ngỗng hết không gian thì đào cái hồ to giúp tôi, tôi dẫn chút nước vào đây. Chúng ta làm một cái hồ nước.”
Ngộ Trần nheo mắt, Sở Từ đối xử với hai con ngỗng trắng này còn tốt hơn cậu. Mặc dù cậu là hư thể, nhưng đồ trong không gian chỉ cần cậu muốn đều có thể chạm vào. Thậm chí những thảo dược của Sở Từ cũng là cậu giúp chăm sóc. Cho nên làm hồ nước quả thật không có vấn đề gì.
Hiện tại bị ép buộc, Ngộ Trần chỉ có thể gật đầu.
Hai con ngỗng trắng cuối cùng phát hiện sự tồn tại của cậu. Chúng nó dường như đặc biệt sợ hãi ‘quái vật’ có thể bay lơ lửng trên không này. Hai con ngỗng bắt đầu điên cuồng đuổi bắt nhau. Con ngỗng này mặc dù là gia cầm, nhưng lại gọi là ngỗng nhà, cùng họ hàng với những con ngỗng bay trên trời. Chúng có thể miễn cưỡng bay được một khoảng cách xa mặt đất một chút, chỉ là không cao mà thôi.
Nhưng những con ngỗng nhà bình thường nuôi thuần hóa đều không thể bay lên. Nhưng Tiểu Hắc và Tiểu Bạch của Sở Từ có lẽ là bị Ngộ Trần kích thích. Mặc dù bay va đập nhưng cũng miễn cưỡng có thể chạy đuổi theo Ngộ Trần.
Lập tức làm cho Sở Từ vui vẻ. Thật tốt nha, bình thường nàng không quan tâm gì đến con lừa trọc này. Sau đó đều phải nghe cậu càm ràm, chuyện gì không như ý thì tụng kinh ở bên tai nàng, làm cho nàng bó tay chịu trói. Bây giờ thì tốt rồi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Nhưng cũng không biết Ngộ Trần ngoài sợ ngỗng trừ còn sợ gì nữa. Rắn, hổ? Sở Từ nghiến răng, chờ sau này không gian càng rộng hơn nàng nhất định nghĩ cách bắt nhiều động vật vào.