Editor: demcodon
Bác Thẩm nghe thấy Đại tá Bạch hỏi như vậy khóe miệng co giật.
“Ngài không phải biết mấy chuyện nhỏ nhặt giữa bọn trẻ sao? Đừng hỏi mấy câu như vậy.” Bác Thẩm không nhịn được nói.
Nhắc đến Dịch Tình trước mặt Sở Từ? Thậm chí còn nói về chuyện lúc trước Dịch Tình đuổi theo Tiểu Từ về huyện Y Thủy, đây rõ ràng là không cho vợ chồng son bọn nó không vui vẻ, cũng có thể cãi vã.
“Không sao đâu, cô Dịch đã một thời gian không tìm anh Từ. Trước đây còn nhỏ tuổi, đi ra ngoài ngắm núi non sông nước cũng không có gì đặc biệt.” Sở Từ cảm thấy không sao cả, còn thuận đường nói lời hay, xem như nể tình mặt mũi Dịch Tình xinh đẹp. Ngay sau đó trả lời: “Đại tá Bạch dường như rất quen thuộc với huyện Y Thủy nhỉ? Ngài đã đi qua nơi đó chưa?”
“Tôi đã đi qua, nhưng là mấy năm trước. Trước đây người cảnh vệ đi theo tôi từng sống trong một thôn nhỏ ở huyện Y Thủy, gia đình chỉ có hai anh em. Nhưng khi đó nghèo, cậu ta đi lính và cắt đứt liên lạc với gia đình. Sau đó thỉnh thoảng trở về nhìn thấy anh trai cưới vợ còn sinh bốn đứa con, vui mừng nói không nên lời. Nếu lúc đó tôi dứt khoát để cho cậu ta ở lại, cũng cưới vợ có cuộc sống tốt đẹp. Nhưng tên đó chết sống không chịu làm kẻ đào ngũ.” Đại tá Bạch nhớ lại nói.
“Bây giờ cũng thăng quan tiến chức rồi phải không?” Sở Từ cười hỏi.
“Không phải. Khi tôi còn trẻ đã một lần chỉ huy sai lầm, toàn quân bị diệt. Cậu ta vì cứu tôi đã chết, trước khi chết nhờ tôi chăm sóc cả nhà anh trai của cậu ta. Haizz, lúc đó tôi đã hối hận, đáng ra nên để cậu ta ở lại thôn nhỏ đó.” Đại tá Bạch lại nói.
Người cảnh vệ đó chỉ nhỏ hơn ông ta mấy tuổi, nhưng lại chịu chết thay ông ta. Trước khi chết ông ta vẫn không thể quên được.
Sở Từ cười khẩy, xưa nay anh hùng chết yểu.
“Nếu người khác nghe được tôi nói những lời này, bọn họ nhất định sẽ an ủi mấy câu. Tại sao cháu không nói gì?” Đại tá Bạch cau mày hỏi.
Xuất thân của ông ta cao, cho nên năm đó khi xảy ra chuyện mặc dù đã xuống dốc một thời gian. Nhưng dù sao ông ta có thực lực, cũng được sự giúp đỡ của gia đình. Cho nên rất nhanh lại được trọng dụng. Thậm chí khi nhắc lại chuyện cũ, rất nhiều người đều cảm thấy đó là một trải nghiệm quý giá đối với ông ta. Đó là quá trình tất yếu để ông ta lột xác.
“An ủi ngài làm gì? Sai chính là sai, ngài cũng không phải là người bị hại.” Sở Từ trợn mắt.
Ngài cũng không phải trẻ con, còn muốn an ủi? Nếu ngài là binh lính dưới quyền của nàng, không giết đã xem như không tệ rồi.
Bác Thẩm nhếch khóe miệng. Đại tá Bạch cũng không khỏi hơi ngạc nhiên.
“Cháu không cảm thấy không có lần thất bại đó thì sẽ không có tôi hiện tại sao?” Đại tá Bạch lại hỏi, lời này đã rất nhiều người nói quá.
“Tôi nghe nói ở nước ngoài có người rất tài giỏi, luôn nói thất bại là mẹ thành công. Nhưng tôi cảm thấy không phải mỗi người đều có cơ hội để thất bại. Nếu cái giá phải trả cho thất bại quá cao thì cái gọi là thành công cũng không quý giá như vậy, có chiến tranh tất nhiên có tử vong. Những quân nhân chết trên chiến trường có lẽ thuộc về họ. Nhưng ngài đưa ra quyết định sai lầm làm cho anh em chết trong tay ngài. Cái ngài tạo ra chính là oan hồn, sẽ không bởi vì ngài đặt được công danh sự nghiệp là có thể biến mất.” Sở Từ rất trịnh trọng nói.
Bác Thẩm đã ngừng ăn. Mặc dù thức ăn rất ngon làm cho ông ước gì có thể nuốt luôn lưỡi của mình. Nhưng nghe được Sở Từ nói những lời này, ai có thể nuốt nổi chứ?
Trên mặt Đại tá Bạch hiện lên một tia nghiêm túc: “Cháu… nói đúng.”
“Haizz… trước đây luôn có người cảm thấy những chiến sĩ đó chết giá trị. Khi tôi còn trẻ cũng tin, nhưng vừa tin thì trong lòng tôi lại bồn chồn không ngủ được. Sau bao nhiêu năm thì đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người nói thẳng trước mặt tôi. Ngược lại tôi còn cảm thấy nhẹ nhõm!” Đại tá Bạch không khỏi nói.