Editor: demcodon
Toàn bộ phòng khám Di Khang bây giờ rất nhộn nhịp. Sở Từ tự thừa nhận mình rất giỏi mắng chửi người khác. Nhưng sau khi đến nơi này mới phát hiện nhiều người sức lực lớn. Mọi người vây xung quanh bên ngoài, chỉ cần mỗi người đều phun nước miếng cũng có thể làm cho người trong phòng khám Di Khang này chết đuối.
Xưởng dược phẩm của Sở Từ nổi tiếng ở trong huyện này, là thứ cơ bản mà cô gái trưởng thành đều phải chuẩn bị. Bây giờ hàng giả gây ra sự cố tự nhiên là thu hút mọi người quan tâm.
Trong phòng khám, Hàn thị tức giận đến mức hàm răng run lên.
Đứng bên cạnh bà là con dâu Võ và ba Võ vừa từ bệnh viện về.
“Chuyện lần này nhất định có liên quan đến Sở Từ, vừa rồi tôi còn nhìn thấy nó ở bệnh viện, còn nói chuyện sôi nổi với mấy cô gái bị nổi mẩn ngứa, cũng không biết mấy người đó có phải bị mua hay không? Chủ nhiệm Vương của bệnh viện tôi cũng ngớ ngẩn theo, lại bị nó dắt mũi làm bảng thông báo. Cấp trên còn nhắc đến phòng khám của bà, chỉ tên nói bà bán là kem giả!” Ba Võ hầm hừ nói.
Mặc dù ông đã nhìn nhìn thấy Sở Từ trong bệnh viện. Mặc dù lúc đó mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông, ông có ra mặt giải thích cũng đã vô dụng. Hơn nữa, sau khi sự việc truyền ra ngoài, ánh mắt của các bác sĩ và y tá nhìn ông đều rất chói mắt. Ông căn bản không có mặt mũi nào xuất hiện trước mắt mọi người. Nếu không ông nhất định muốn gánh vác những tức giận này thay cho vợ mình.
“Con ranh con Sở Từ này!” Hàn thị nghiến răng, sau đó trừng mắt nhìn con dâu một cái, trực tiếp chọc thẳng vào trán ả nói: “Tôi và ba cô đã nói bao nhiêu lần rồi? Con bé đó rất lanh lợi, cô thì tốt rồi, biết rõ nó đến tìm hiểu tình hình lại còn tùy ý cho nó vào nữa. Như vậy thì thôi, lại còn để cho nó so sánh thành phần của hai loại kem nữa, cô có ngốc không vậy? Cô làm vậy như tự tát vào mặt mình, làm sao tôi có thể cưới đứa con dâu ngu ngốc vô dụng như cô cho con trai tôi chứ?”
Từ trước đến giờ bà vẫn rất hài lòng với đứa con dâu này. Nhưng mà tính tình hơi ngốc, cũng không biết làm việc. Người đã hơn 30 tuổi, gặp một con bé như Sở Từ còn có thể bị nó dắt mũi, không công bị con bé này dẫn đường.
Bây giờ thì tốt rồi, cả nhà bị nhốt trong phòng khám, đi ra cũng không được. Bảng hiệu bên ngoài đều bị người đạp phá, làm sao kinh doanh được nữa?
Chị dâu Võ nói với vẻ mặt uất ức: “Là mẹ nói với bọn con rằng kem không sao. Nếu con biết có sự khác biệt lớn như vậy với kem của nó, làm sao con dám so sánh với nó chứ. Hơn nữa, không phải là lần đầu tiên con nhìn thấy nó sao, nó đã vào cửa mà con vẫn chưa nhận ra. Nếu không phải chính nó báo tên thì con cũng không biết nó là ai, làm sao có thể ngăn cản được?”
“Tôi nói chuyện với cô, cô còn tranh luận với tôi phải không?” Hàn thị vừa nghe lập tức nổi giận: “Cô không thể ngăn cản nó vào cửa, nhưng cũng có thể mở miệng kêu người đi tìm tôi chứ? Cô thì tốt rồi, bản thân ngậm miệng sôo sánh với nó, chịu thiệt cũng không nói. Nếu không phải hôm nay đến đây gây chuyện, tôi cũng không biết chuyện này!”
Chị dâu Võ rơi nước mắt, trong lòng càng thêm uất ức.
Con dâu nhà Võ đã khó làm, ả còn làm gì được chứ? Lúc ấy nếu nói cho mẹ chồng biết chuyện mình chịu thiệt, mẹ chồng nhất định tức giận mắng chửi ả. Cho nên ả nghĩ mặc dù công thức không giống nhau, chỉ cần có thể bán là được, cũng cho người giấu giếm chuyện này xuống. Ai có thể nghĩ đến kem dưỡng mẹ chồng làm lại có thể gây ra phiền phức lớn như vậy.
“Mẹ còn nói nữa… trước đó con mới tặng cho chị dâu con mười hộp kem dưỡng da. Chị dâu lại tặng mấy hộp kem này cho những người họ hàng thân thiết. Bây giờ nghe được tiếng gió nhất định sẽ đến tìm con gây rắc rối. Con vẫn không biết phải làm gì đây…”