Editor: demcodon
Mặc kệ nói như thế nào, nhà họ Thẩm vừa ra tay thì trường học của Hoắc Hạnh Quả tự nhiên không thể tệ. Mặc dù Sở Từ không thích nhận ân huệ của người khác, nhưng nhà họ Thẩm này… nàng còn chấp nhận được.
Sau khi sắp xếp đồ đạc đơn giản, mấy người Sở Từ và Từ Vân Liệt cùng nhau đi ra ngoài ăn sáng và tìm hiểu phong tục tập quán của thủ đô này. Nhưng Từ Vân Liệt chỉ xin nghỉ nửa ngày, còn mấy tiếng nữa phải quay trở lại.
“Khách sạn có điện thoại, có việc gì em nhớ rõ liên lạc với anh.” Sắc mặt của Từ Vân Liệt lập tức thay đổi.
Thời gian trôi qua quá nhanh, hắn cũng chưa kịp nói thêm mấy câu với Sở Từ. Hơn nữa… bên cạnh Sở Từ có mấy cái đuôi nhỏ, hắn muốn nói gì cũng nói không nên lời.
Truyện đề cử: Đại Lý Tự Khanh
Dường như cảm nhận được sự giận hờn phát ra từ Từ Vân Liệt, hai cô gái nhỏ rụt đầu, một trái một phải kéo quần áo của Sở Từ, nắm chặt tay hơn.
“Dạ, được.” Sở Từ sảng khoái đồng ý, quay đầu lại nói: “Hạnh Quả, nói tạm biệt chú đi.”
Hoắc Hạnh Quả lập tức nhoẻn miệng cười, vẫy tay, ngoan ngoãn nói: “Tạm biệt chú Từ.”
Từ Vân Liệt nhếch khóe miệng, hắn dám bảo đảm Sở Từ nhìn ra hắn không vui, còn cố ý khiêu khích hắn.
“Ừh!” Từ Vân Liệt vô cảm đáp. Sau hai giây, hắn liếc mắt nhìn Sở Từ, buông lỏng chân mày: “Khi anh về sẽ nói với bác Thẩm một tiếng, chiều thứ bảy dẫn em qua cho bác ấy xem. Đến lúc đó quân đội cũng nghỉ ngơi, anh sẽ tìm mấy tân binh giỏi để cho em hướng dẫn. Em thấy thế nào?”
Hắn vừa nói ra những lời này, hai người lính bên cạnh đều hơi sửng sốt, giống như không nghe được ý của Từ Vân Liệt.
“Được thôi, nhưng anh phải giải thích trước với mấy tân binh đó, đừng bị huấn luyện rồi khóc là được.” Sở Từ nhoẻn miệng cười.
Mí mắt Từ Vân Liệt co giật, có linh cảm không tốt. Võ công của hắn đều do Sở Từ tự mình dạy ra. Cho nên hắn biết rõ bản tính của em ấy, cô gái này nghiêm túc lên thật sự hơi đáng sợ. Có lẽ thực sự có thể làm cho mấy tân binh đó khóc.
Nhưng đến lúc đó không xem như huấn luyện chính thức, cũng không mất mặt.
— —
Quyết định mọi chuyện, một lát sau Từ Vân Liệt đã rời đi. Nhưng Sở Từ không biết là khi mới lên xe quân đội, hai người lính bên cạnh Từ Vân Liệt đã không nhịn được nữa.
“Chỉ huy, cô gái đó thực sự muốn đến hướng dẫn cho quân đội chúng ta à?”
Từ Vân Liệt tuy nói là Phó Tiểu đoàn trưởng, cũng được lòng nhiều người. Lời hắn nói còn có giá trị hơn Tiểu đoàn trưởng. Cho nên bất luận đối nội hay đối ngoại, đa số gọi thẳng hắn là ‘chỉ huy’ để tỏ lòng kính trọng.
“Chưa nói đến hướng dẫn, có lẽ là một bên chơi ngược.” Từ Vân Liệt ăn ngay nói thật.
Hai năm trước Sở Từ có thể đánh nhau với hắn, hai năm sau em ấy còn có thể tệ hơn sao? Hơn nữa, huấn luyện cũng không phải nhất quyết đánh nhau, chủ yếu vẫn là xem kỹ năng. Sở Từ là một nhân tài, mà những tân binh của hắn ngày thường quá kiêu ngạo, cũng nên giết chết nhuệ khí của bọn họ.
Đương nhiên, hắn cũng muốn nhìn thấy tiềm năng của Sở Từ.
Nhưng lời này hai người lính không nghe hiểu: “Nhưng cô gái kia là bạn gái của chỉ huy, chúng ta bắt nạt cô ấy không tốt lắm đâu.”
Từ Vân Liệt nhìn y: “Đương nhiên là không tốt.”
“Đến lúc đó xem lại, thi đấu mấy hạng mục đơn giản. Tôi cũng sẽ tham gia, một tổ chọn ra mấy người xuất sắc đại diện, biểu hiện không tốt thì thêm khóa huấn luyện, người nào thành tích kém nhất sẽ đưa đi dã ngoại một tháng.” Từ Vân Liệt lại nói.
Một tháng… khóe miệng người lính hơi co giật.
Ngày thường, hầu hết các khóa huấn luyện cũng đã bảy ngày. Mặc dù là bảy ngày, nhưng rất nhiều người đều chịu không nổi. Nhưng lời chỉ huy nói, bọn họ cũng không dám không nghe. Hai người chỉ nghĩ sau khi trở về thương lượng kỹ với mọi người, làm sao mới có thể biểu hiện tốt dưới tình huống không khóc trước mặt phụ nữ của chỉ huy.