Editor: demcodon
Sở Từ và Dịch Tình, cộng thêm một Hoắc Hạnh Quả và mấy nhân viên y tá được thuê đều rất bận rộn. Cả buổi sáng Từ Phú Niên cũng không có động tĩnh gì.
Sắp đến giữa trưa, ngược lại có mấy người chạy đến. Một đám sắc mặt đều lo lắng, vừa vào cửa đã liên lục kêu người không ngừng.
“Bác sĩ ở đâu!? Bác sĩ đâu?”
Sở Từ vừa ra khỏi cửa đã nghe được giọng hơi quen thuộc. Sau khi tập trung nhìn thì thấy có năm người chạy đến. Trong đó có một người là ông cụ khoảng 7-80 tuổi, đi theo bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên. Sở Từ nhìn kỹ thì chính là người đàn ông đi với Từ Vân Viễn ở phố Đồ Cổ lúc trước. Mà lúc này, Từ Vân Viễn cũng có mặt, phía sau còn có cậu bé 6-7 tuổi. Mà người có vấn đề lại là cô gái đang được Từ Vân Viễn ôm trong ngực. Ông già hơi nóng ruột, trông rất căng thẳng.
Từ Vân Viễn nhìn thấy Sở Từ lập tức sửng sốt, nhưng bởi vì chuyện gấp nên không nghĩ nhiều, lập tức nói: “Sở Từ! Bác sĩ ở đâu? Phiền chị nhanh kêu bác sĩ đến cứu người! Giúp em!”
Sở Từ chỉ vào phòng ngăn cách bên cạnh: “Đưa người vào trong đó.”
Từ Vân Viễn cũng không nghĩ nhiều, vội vàng chạy vào, ôm cô gái trong ngực thả trên giường.
“Cô ấy bị làm sao vậy?” Sở Từ bước đến nhìn, lại bắt mạch thử, phát hiện cô gái này rất yếu. Lúc này hô hấp yếu ớt, hơn nữa hơi hỗn độn, có lẽ là bị cái gì kích thích. Không những vậy, tình huống của cô ta không phải đột nhiên biến thành như vậy, lại còn nhiều bệnh cũ.
“Cô là bác sĩ à?” Người đàn ông trung niên bên cạnh Từ Vân Viễn bất mãn hỏi.
Sở Từ liếc nhìn ông ta, không có ấn tượng gì tốt: “Không nói thì đi ra ngoài, đừng vây quanh cô ấy, chờ ở bên ngoài.”
“Cô có thái độ gì vậy? Vân Viễn, con biết người này hả?!” Người đàn ông trung niên không vui nói.
“Ba, chúng ta đi ra ngoài trước đi. Hiện tại Tiểu Ngọc quả thực cần sự yên tĩnh.” Sắc mặt của Từ Vân Viễn cũng không tốt lắm, lại nói.
Mà ông cụ kia nhìn Từ Vân Viễn, lại nhìn Sở Từ: “Cô có thể cứu không? Cô có thể cứu thì chúng tôi đi ra ngoài.”
“Hiện tại có thể. Nếu ông ta cứ nói lải nhải thì không thể.” Sở Từ chỉ vào người đàn ông trung niên bên cạnh Từ Vân Viễn nói thẳng.
Ông cụ nghe vậy mặc dù có điều nghi ngờ Sở Từ. Nhưng cũng không có cách nào, chỉ có một bệnh viện này ở gần đây. Cho dù dùng tốc độ nhanh nhất kêu bác sĩ gia đình đến hoặc là đưa người đến bệnh viện thì ít nhất cũng phải mất nửa tiếng, chưa kể trong khoảng thời gian đó bị dằn xóc. Chỉ trách ông hôm nay quá bất cẩn.
“Đi ra ngoài, đều đi ra ngoài!” Ông cụ nói với vẻ lạnh lùng.
Chỉ có bác sĩ mới có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, cũng may là một số thiết bị trong phòng này khá đầy đủ, hy vọng hai cô gái nhỏ này có thể giúp cứu người, tốt nhất là bác sĩ cũng nhanh đến…
Ông cụ vừa mở miệng, mấy người nhỏ đều nghe lời.
Ngay khi cửa phòng đóng lại, Sở Từ trực tiếp lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào trong miệng cô ta trước, tay ấn trên ngực cô ta một cái. Thuốc này không biết thế nào đã bị động nuốt xuống.
Phân tích về y thuật, mặc dù nàng không phải người thông thạo nhất. Nhưng phân tích về dược lý và đơn thuốc, nàng tuyệt đối có khả năng xoay chuyển trời đất.
Dịch Tình hơi sửng sốt, vừa định dùng kỹ thuật của mình cấp cứu. Nhưng lúc này, Sở Từ đã lấy ra một bộ kim châm bạc, hai ba động tác đã cởi áo ngoài của cô gái ra. Cô chưa kịp đến ngăn cản thì Sở Từ đã đâm kim châm đã khử trùng vào cơ thể cô gái.
Lúc này, Dịch Tình nóng lòng muốn quay đầu bỏ chạy. Sở Từ không phải là cảm thấy đau đớn sẽ làm bệnh nhân thức tỉnh chứ?
Nhưng, điều kỳ lạ chính là không có chảy máu.