Editor: demcodon
Tính tình bừa bãi của Sở Từ căn bản không phải giả vờ. Thậm chí cô có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo trong tận xương tủy của cô ta. Ngược lại có đôi khi sự kiêu căng của các tiểu thư mà cô quen ở trước mặt Sở Từ căn bản chỉ là keo kiệt. Nếu cô ta là cháu gái của Đại tá Bạch, ngược lại cũng có thể hiểu được. Nhưng cô ta lại không phải?
Mấy ngày nay ở chung, cô mới vừa cảm thấy Sở Từ và Đại tá Bạch rất giống.
“Có chung huyết thống với Đại tá Bạch hay không quan trọng như vậy sao? Những thứ trong tay Sở Từ tôi đều không phải xin xỏ người khác mà có được.” Sở Từ thản nhiên nói.
Khóe miệng Dịch Tình co giật, dáng vẻ này của Sở Từ thật là muốn ăn đòn. Chẳng trách mình lại chán ghét cô ta như vậy.
“Chúng ta nên đi khám bệnh rồi nhỉ?” Dịch Tình xem đồng hồ rồi nói.
“Không cần, hôm nay nghỉ đi khám. Nếu có người sốt ruột khám bệnh sẽ đến chỗ chúng ta.” Sở Từ nhìn ra bên ngoài và nói.
Mấy ngày nay lượng công việc của hai người rất lớn. Nhưng không thể nói đã xem như để lại ấn tượng rất sâu sắc cho một số dân cư gần đây. Đặc biệt là thuốc của nàng vừa rẻ vừa có hiệu quả, đối với một số gia đình nó vẫn có lực rất hấp dẫn.
“Cô có phải lo lắng có thể sẽ có người đến quấy rối không?” Dịch Tình suy nghĩ một chút, nhưng vẫn hỏi lại.
“Không phải có thể, là nhất định.” Sở Từ cười: “Từ Phú Niên là người nhát gan, chịu thiệt ở chỗ tôi, biết đâu về nhà sẽ khóc lóc với mẹ già. Bà cụ sắp xuống mồ kia vốn dĩ không phải là người hiền lành, biết cháu trai cháu gái là giả, lại bị lừa hết tiền, có thể tốt với tôi à? Nhưng chúng ta cũng không cần sợ bà, loại đàn bà đanh đá vô lại này cũng chỉ sẽ một khóc hai quậy ba thắt cổ mà thôi, có quậy như thế nào cũng không lật sóng gió gì. Hơn nữa bọn họ có quậy càng nhiều, tôi càng có cơ hội đuổi bọn họ ra khỏi thủ đô.”
Dịch Tình lạnh sống lưng: “Dù sao cũng là người thân của cô…”
“Cái gì mà của tôi? Cô Dịch, cô thích thì tự mình leo lên, đừng lấy chuyện huyết thống đó để làm tôi ghê tởm.” Sắc mặt Sở Từ lạnh lùng.
Dịch Tình ngẩn ra và hoảng sợ. Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt lành lùng của Sở Từ. Đặc biệt là ánh mắt thâm độc kia, thật sự hơi đáng sợ. Hơn nữa, trước đó cô đã chèn ép Sở Từ rất nhiều, lời nói trong ngoài cũng đều không chút khách sáo. Nhưng cũng không thấy Sở Từ như vậy.
“Còn không phải là chút chuyện nhỏ sao, không nói thì không nói. Tôi cũng không phải coi thường cô. Dù sao, cho dù cô là cháu gái ruột của Đại tá Bạch hay là đồ quê mùa cũng không có gì khác nhau.” Dịch Tình bĩu môi.
Sở Từ trợn tròn mắt, đại tiểu thư này thiếu trừng trị. Nhưng nàng lại quá lười so đo với Dịch Tình. Một cô gái mỏng manh, chịu chút ấm ức đã khóc. Nếu Dịch Tình khóc xong có thể cút đi thì thật tốt. Nhưng cô gái này lại cố chấp với việc theo đuổi đàn ông, và cũng rất vướng víu khi quấy rối chuyện của nàng, vẫn nên mặc kệ cô mới tốt.
Mà nàng không đi khám cũng không hoàn toàn là vì Từ Phú Niên, chủ yếu vẫn là thuốc của nàng không đủ dùng.
Mặc dù Dịch Tình hơi phiền phức, nhưng tốt xấu vẫn có chút tác dụng. Đặc biệt là về mặt thuốc Tây, hiểu biết rất nhiều thứ. Hơn nữa dù sao cũng trải qua đào tạo trong chiến đấu thực tế nhiều năm, tốt hơn nhiều so với những bác sĩ và y tá được đào tạo ngắn hạn ở nông thôn.
Sở Từ tiếp tục bào chế thuốc, Dịch Tình cũng có thể giúp đỡ. Mặc dù cô không phải đặc biệt thành thạo một số thuốc bắc, nhưng cũng không tệ lắm. Điều này làm cho Sở Từ tương đối hài lòng, thái độ đối với cô cũng tốt hơn một chút.
Chỉ là điểm xuất phát của Dịch Tình cao, lại tốt nghiệp Đại học Quân y. Nếu như cố gắng thêm mấy phần chỉ sợ muốn thành tựu gì cũng có thể đạt được. Nhưng thật đáng tiếc là tính tình hơi ngốc, trong mắt chỉ có đàn ông, không có một chút động lực phát triển nào cả.