Editor: demcodon
Ba Từ bị Hùng Xuân làm cho sợ hãi, trong lòng lo sợ bất an. Nhưng thực sự bên ngoài không có chỗ nào khác để ở, nên chỉ có thể ấm ức ngủ chung một giường với Hùng Xuân.
Ông nghĩ thầm: quả nhiên là người chia theo nhóm vật họp theo loài, bên cạnh Sở Từ thật sự không có mấy người bình thường.
Nhưng cũng khó tránh khỏi hơi chột dạ, thời gian dài như vậy ông rõ ràng nhìn thấy bản lĩnh của Sở Từ. Đặc biệt là gần đây ồn ào đến cuộc hôn nhân giá trị hàng triệu, càng làm cho ông hiểu biết khác về Sở Từ.
Rõ ràng là rắc rối, nhưng đến chỗ Sở Từ ngược lại thành cơ hội kinh doanh, nhìn vào công việc kinh doanh trong khoảng thời gian này quả thực là rực rỡ. Ông mệt mỏi gần như sắp thở không nổi. Tất nhiên, công việc kinh doanh tốt thì bà chủ là Sở Từ cũng hào phóng không ít, tất cả mọi người đều có tiền thưởng, bao gồm ông. Chỉ là tiền thưởng của ông bị trừ vào khoản nợ. Mặc dù không nhìn thấy tiền hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến mình rút ngắn ngày làm việc thì hơi có tinh thần.
Cho nên bây giờ, ông chỉ là không cam lòng bị một tiểu bối như Sở Từ quát mắng mà thôi. Ngược lại cũng không có tâm tư chán ghét như trước kia.
Nếu Sở Từ biết lúc này ông thay đổi, không chừng sẽ nghĩ ném hai mẹ con Trương Hồng Hoa vào núi sâu cả đời. Bởi vì bây giờ sau mấy tháng cắt đứt thổi gió bên gối, hiệu quả lại rõ ràng như vậy. Nếu như hoàn toàn không có người thì tật xấu của ba Từ còn không lập tức trị tận gốc sao?
* * *
Mấy ngày Hùng Xuân vào ở chung định mệnh là ba Từ những đêm không ngủ. Bởi vì mỗi ngày, ba Từ đều phải đối mặt với người đàn ông hung dữ này, nửa đêm còn phải chịu đựng tiếng ngáy của gã giống như tiếng sấm, cả người sắp phát điên rồi.
Sau khi kiên trì 4-5 ngày, ông thật sự không chịu nổi. Cuối cùng cúi đầu trước mặt Sở Từ.
Mỗi ngày lượng công việc của ông rất lớn. Sau khi về đến phòng mệt sắp chết, còn không được ngủ ngon. Cho nên không chịu thua thì có thể làm gì?
“Sở Từ… tôi lớn tuổi, xin cô thương xót buông tha cho tôi đi. Tôi thật sự không muốn ở chung phòng với Hùng Xuân nữa, thằng nhóc này ngủ ngáy. Mấy ngày nay tôi bị nó ảnh hưởng ngủ không yên, công việc cũng không thể làm tốt.” Ba Từ nói.
Ông làm việc mắc lỗi phải làm thêm giờ, không thể không chịu thua sao?
Nhưng kỳ quái chính là, vừa mới đến Phúc Duyên Đài, trong lòng ông nhớ nhất chính là con trai út. Nhưng bây giờ đã thích nghi với cuộc sống này, ngược lại ông không nhớ nhà nữa.
Ngôi nhà này khác với Phúc Duyên Đài. Trương Hồng Hoa cả ngày làm ầm ĩ, chê này chê kia. Con trai vừa mở miệng chính là tiền. Ông nghe thấy đều là mấy chuyện gạo xưa thóc cũ. Nhưng ở Phúc Duyên Đài, ông có thể tâm sự với đầu bếp và quản lý quán. Thỉnh thoảng tan ca còn có thể cùng nhau uống chút rượu, nghe bọn họ kể chuyện thú vị trong công việc, càng thường xuyên nhìn thấy dáng vẻ tinh thần phấn chấn bồng bột của những người trẻ tuổi; xem nhiều cũng làm ông nhớ đến mình khí phách hăng hái khi còn trẻ, khó tránh khỏi hơi xúc động.
Chỉ là mặc dù dao động, nhưng ông lại không quên trong nhà còn có vợ con, không có cách nào mà thôi.
“Chú Từ, anh Hùng là đến bảo vệ tôi, chỗ ở không thể cách tôi quá xa. Nhưng phòng gần tôi đều là con gái. Cho nên chỉ có thể làm chú ấm ức.” Sở Từ mỉm cười.
“Xem như tôi cầu xin cô, cô thuê cho nó một phòng khác cũng được mà…” Ba Từ nói với vẻ mặt đưa đám.
“Vậy không được, chú là ba của anh Từ, đến trông tôi thay anh ấy. Anh Hùng không ở dưới mí mắt của chú, lỡ như tôi và anh Hùng làm gì thì sao? Đến lúc đó chú đoán tới đoán lui, còn không bằng làm chú tận mắt nhìn chằm chằm.” Sở Từ lại nói.
Nàng vừa nói ra những lời này, ba Từ biết mấu chốt ở đâu. Lập tức không có sức chiến đấu, cười khổ lắc đầu nói: “Sở Từ, cô…. tôi sống mấy chục năm cũng không muốn chống đối với cô lâu như vậy, tâm tư này vẫn tránh không khỏi cô tính kế…”