Editor: demcodon
Lúc này Sở Từ ngoan ngoãn đứng sang một bên, nhìn hai người đàn ông to nhỏ, đồng thời nhìn bộ quân phục của Từ Vân Liệt, biểu cảm không khỏi cũng trở nên trịnh trọng hơn.
Bình thường anh Từ mặc quần áo có vẻ tùy tiện. Mặc dù có thể nhìn ra dáng người đẹp, nhưng thiếu cảm giác mấy phần trang nghiêm; không giống như bây giờ, giống như thay đổi thành một người khác, vạm vỡ cao to, giản dị mạnh mẽ, trang trọng mà lạnh lùng, bình tĩnh mà nội tâm. Giống như con chim ưng đã chuẩn bị xong, ánh mắt có thêm mấy phần sắc bén. Cả người giống như có ánh sáng vàng lóe lên, sáng chói rực rỡ, làm cho tim nàng đập thình thịch.
Đây có lẽ mới là dáng vẻ của người đàn ông trong lòng nàng nên có, phải không?
Trước kia, nàng cảm thấy người đàn ông mình thích nhất định phải là nho nhã dịu dàng, ngoại hình giống như Từ nhị lúc trước. Y trông xinh đẹp, mặc dù tính cách hơi keo kiệt. Nhưng ở trong mắt nàng chỉ là một chút tùy hứng. Nhưng lúc này nàng mới phát hiện người đàn ông như vậy ở trong mắt nàng có lẽ giống như con ngựa con không thể lên chiến trường, nuôi ở nhà còn được. Nhưng vĩnh viễn không xứng với nàng.
Còn Từ Vân Liệt lúc này giống như là một con ngựa chiến duy nhất, là một báu vật hiếm có có thể để cho nàng buông kiêu ngạo và hình bóng của mình xuống sóng vai với hắn.
“Là nhìn đến hoa mắt hay là không nỡ xa anh?” Từ Vân Liệt bước đến gần, giọng mang theo mấy phần sấm sét, làm cho tâm trí người chấn động.
“Anh Từ, anh mặc như vậy thật đẹp.” Lập tức, Sở Từ nhoẻn miệng cười nói, thuận tay phủi mấy cá trên phần ngực rắn chắc của hắn: “Không tệ, không tệ, bộ quân phục này thật không tệ…”
Thẩm Dạng vừa nghe bật cười nghiêng ngả.
Từ Vân Liệt dở khóc dở cười: “Anh sắp đi rồi, địa chỉ ở quân đội anh cũng đã cho em. Nếu em có chuyện gì thì viết thư cho anh. Nếu lười viết thư thì đến nhà máy của anh Thẩm gọi điện thoại, anh cũng đã dạy cho em.”
“Vâng, thưa cán bộ!” Sở Từ ra dáng vươn tay chào.
Từ Vân Liệt thở dài, thật muốn xách Sở Từ đi theo. Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Sau khi trò chuyện mấy câu, lúc này Từ Vân Liệt mới lên xe lửa. Theo tiếng xe lửa ồn ào, ánh mắt của Sở Từ như bay theo ra ngoài. Thẩm Dạng đứng bên cạnh vỗ vai của nàng nói: “Thế nào? Em đã hối hận vì đã không đi theo chung?”
“Thằng Từ có nói với anh rồi. Sau khi nó trở về sẽ được thăng chức Phó Tiểu đoàn trưởng, cũng có thể cho người nhà theo nhập ngũ. Thậm chí nếu nộp đơn xin với cấp trên, không chừng em cũng có thể sống trong quân đội. Nhưng dù sao bây giờ em vẫn chưa phải là người nhà thật sự. Một khi ở trong quân đội nhất định sẽ kiểm tra em nghiêm khắc hơn, dựa vào lòng tự trọng của em, chỉ sợ sẽ không thoải mái.” Thẩm Dạng lại nói tiếp.
“Em biết.” Sở Từ lên tiếng.
“Anh còn tưởng rằng là Từ Vân Liệt một bên tình nguyện chứ, nhìn dáng vẻ này của em trong lòng bây giờ dường như không nỡ xa nha?” Thẩm Dạng cố ý ở một bên nói.
Sở Từ liếc mắt nhìn y: “Anh Thẩm, tại sao em lại cảm thấy anh còn quan tâm anh Từ hơn cả em vậy? Vừa rồi khi anh Từ đi, hốc mắt anh đỏ hoe, trong lòng rất buồn phải không? Nếu hai chúng ta đều không thoải mái, không bằng trở về uống hai ly giải sầu?”
Thẩm Dạng vui vẻ nói: “Được thôi! Nhưng em đừng nói chuyện này cho Vân Liệt biết. Nếu không nó nhất định sẽ trách anh nhân cơ hội đến gần em.”
Muốn nói buồn, trong lòng Thẩm Dạng thật sự là có. Y nhập ngũ sớm hơn Từ Vân Liệt, là nhìn Từ Vân Liệt từ một tân binh nhỏ cho đến bây giờ. Y lại lớn hơn Từ Vân Liệt 2-3 tuổi, gần như xem Từ Vân Liệt là em trai ruột của mình. Chỉ tiếc là Từ Vân Liệt trưởng thành sớm, trông còn trẻ nhưng cẩn thận hơn y. Ngược lại người làm anh trai như y có vẻ ngây thơ.