Mục lục
Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy - Niên Tiểu Hoa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: demcodon

Lúc này Đại tá Bạch rất tập trung nhìn bức tranh trước mặt cẩn thận như bảo vật, càng liên tục thở dài mấy tiếng. Bác Thẩm nhìn lên thì biết bức tranh này quả nhiên là hàng thật, trong lòng cũng hơi sợ hãi.

Hôm nay ông dẫn Đại tá Bạch đến đây cũng chỉ thử một lần mà thôi. Thậm chí còn tưởng rằng bức tranh trong tay Sở Từ là đồ giả cao cấp giống như của Đại tá Bạch. Ai biết kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người như thế.

“Đại tá Bạch, bức tranh này có phải là hàng thật không?” Bác Thẩm vẫn hỏi lại để xác nhận.

Đại tá Bạch không nỡ rút tay về, gật đầu nói: “Đúng vậy, là hàng thật, hơn nữa bảo quản rất tốt, rất quý giá.”

“Thực đáng ngạc nhiên.” Bác Thẩm mỉm cười nhìn Sở Từ nói: “Con bé cháu thật may mắn mới có thể tìm được bảo vật như vậy. Trước đó cháu nói mua ở phố Đồ Cổ hả, tốn bao nhiêu tiền?”

“Bức tranh này hả? 1000 đồng.” Sở Từ nói thật.

Bức tranh này là bức nàng và Từ Vân Viễn cùng thích. Lúc đó nàng còn nghĩ nó đã bán đi, nhưng không ngờ ngày hôm sau đến nó vẫn còn. Cho nên nàng cũng thuận tay mang về, cái giá này cũng không rẻ. Dù sao bất luận là thật hay giả thì người họa sĩ cũng đáng giá này. Chỉ những người hiểu biết mới có thể cảm thấy nó đáng giá. Nhưng đối với những người không hiểu, đừng nói là bỏ ra 1000 đồng, cho dù bỏ 1 đồng cũng cảm thấy không nên như vậy.

“Nếu cháu thực sự muốn bán, với giá trị của nó, chỉ sợ sẽ không dưới 500.000.” Đại tá Bạch đột nhiên nói, tiếp theo còn nói: “Đương nhiên, hiện tại ở thủ đô có lẽ không có nhiều người muốn mua nó với giá này. Nhưng ở Cảng Thành hoặc là nước ngoài nhất định sẽ có nhiều người muốn mua.”

Hiện giờ trộm mộ tràn lan, thị trường chợ đen có đồ cổ lưu lạc đến bên ngoài. Trong nước thiệt hại đáng kể.

Đại tá Bạch nhìn chằm chằm Sở Từ, ánh mắt đó làm cho Sở Từ không nói nên lời. Nàng vẫn chưa nói muốn bán, càng chưa nói muốn bán đồ cho người nước ngoài. Tại sao phải dùng ánh mắt như nhìn tên trộm mà nhìn chằm chằm nàng chứ?

“Đại tá Bạch yên tâm đi, bức tranh này tôi chuẩn bị xem như bảo vật mà truyền lại.” Sở Từ trợn mắt, bất lực nói.

“Đúng rồi, lần trước bác còn nhìn thấy mấy món đồ khác ở nhà cháu. Bây giờ có thuận tiện cho Đại tá Bạch xem hay không?” Ánh mắt của bác Thẩm sáng ngời nói.

Trong lòng ông rất tò mò muốn biết mấy món đồ khác của Sở Từ rốt cuộc có phải thật hay không. Cho nên cũng chỉ có thể da mặt dày dựa vào ánh mắt của Đại tá Bạch nghiên cứu rõ ràng.

Sở Từ cũng biết hôm nay hai vị trưởng bối này đến, không suy nghĩ thông nhất định không muốn rời đi. Dù sao nàng cũng không quan tâm đến chuyện này. Vì vậy nàng đi thẳng vào nhà kho và lấy ra một trong những chiếc rương bên trong ra và nói: “Hai người cứ tùy tiện xem đi, chỉ cần không làm vỡ là được.”

Nàng vẫn hơi tin tưởng vào cách làm người của hai người này. Ngoài ra, nàng còn rất vui khi nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên và bị kích thích của bọn họ. Đặc biệt là ông Đại tá Bạch này, đừng kích động quá mà ngất đi, như vậy rất mất mặt.

Đại tá Bạch không hoa mắt, nhưng cũng gần như vậy. Sau khi nhìn thấy đồ trong rương, ở đâu còn dáng vẻ khí phái như vừa rồi nữa. Ông ta lập tức trở nên giống một ông già kỳ quái, đặt mấy món đồ vật giống nhau ở trên bàn một cách chỉnh tề ngăn nắp. Tiếp theo nhẹ nhàng cầm lên và xem chúng.

“Chiếc ấm trà hình hoa và chim này nhìn qua như mấy năm gần đây, chắc từ thời đầu Dân Quốc. Con cá bằng ngọc trắng này cầm tương đối nặng, chạm khắc và hình dáng đều giống như đồ thời nhà Nguyên. Mà loại bình củ tỏi này rất hiếm thấy, hình như có từ thời nhà Hán…”

Bản thân Đại tá Bạch đều không thể tin được, cố gắng muốn chứng minh những thứ trước mặt này là giả. Nhưng lại rất bất lực, càng nhìn càng cảm thấy ngạc nhiên và ghen tỵ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK