Lục Khởi Phong trước nay luôn trầm tĩnh bắt đầu cuống lên, anh thành thật kể lại mọi chuyện. Nhưng Hạ Yên chẵng nghe lọt chữ nào, cô ghét bỏ nói: "Nếu tôi không bắt gặp thì ai biết được anh và cô ta sẽ làm gì."
Hạ Yên ngước mắt nhìn Hạ Thời nghẹn ngào nói: "Tiểu Thời Thời em muốn về nhà, ở đó không ai thương em cả."
Nghe cô muốn về nhà mẹ, nhất thời Lục Khởi Phong không biết làm sao nên hơi lớn tiếng nói: "Tiểu Yên à, đừng bướng bỉnh nữa. Chẵng phải anh đã giải thích rồi sao."
Thật ra mọi chuyện là do anh quá bất cẩn, nếu ngay từ đầu anh thành thật nói hết với Hạ Yệ thì đã không gây ra nhiều phiền toái như thế, còn hại cô bị thương. Hôm nay thật ra anh đi ăn với đối tác ở nhà hàng Hoàng Gia nhưng ngồi được một lúc trợ lí anh nói gặp Thái Vy đang một mình uống rượu ở đây, có vẻ rất say rồi. Vậy nên xuất phát từ ân nghĩa cô ấy cứu anh nên anh mới đến đó rồi cuối cùng anh bảo Trần Nam đưa cô ta về nhưng cô ta nhất quyết không để cậu ta động vào, nên bất đắc dĩ anh mới chạm vào cô ta vậy mà không bị cô ta đẩy ra. Anh chỉ có ý đưa Thái Vy ra xe để Trần Nam đưa về nhưng không ngờ lại gặp cô ở đây.
Hạ Yên đã ngừng khóc bỗng nhiên lại khóc to lên: "Tiểu Thời Thời, anh ta đang quát em."
Lục Khởi Phong oan ức nhìn cô, anh nào dám.
Hạ Thời thấy cô khóc dữ dội hơn lúc nảy thì hơi cáu lên, anh nổi tiếng là người nho nhã lịch sự nhưng chỉ cần chạm vào giới hạn là em gái anh thì anh sẽ xé xác người đó ra: "Cậu cút ra ngoài đi."
Trương Mẫn Nghi giật mình, Hạ Thời rất ít khi nổi giận nhưng một khi đụng đến sợi lông ngược trên người anh thì khó mà nói lắm.
Vậy là Lục Khởi Phong lạnh lùng cao ngạo liền bật sang chế độ ăn vạ, có đuổi có mắng thế nào cũng không chịu đi.
Đêm đó Lục Khởi Phong mặt dày leo lên xe theo anh em Hạ Yên về Hạ gia.
Nghe tiếng xe đỗ ngoài sân nhà, ông Hạ vừa đi làm về liền ra xem là ai. Bởi vì hôm.nay Hạ Thời có ca trực nên ông mới ra xem.
Ônh nhìn người bước xuống xe là Hạ Thời, nhưng anh không vào nhà mà vòng ra cửa sau mở cửa bế Hạ Yên ra. Vì khá xa, trời lại tối nên ông Hạ vẫn chưa thấy vết thương trên người cô. Trong lòng ông thầm nghĩ con gái mình lại nhõng nhẽo với anh trai nó rồi, đã là người có gia đình mà cứ như đứa trê, nghĩ đến đây ông Hạ mới sựt nhớ con gái mình đã chồng thì đang yên đang lành sau lại chạy về nhà. Đã vậy theo sau nó còn có Lục Khởi Phong.
"Sau hôm nay mấy đứa lại kéo về đây hết vậy."
Hạ Thời bế cô vào nhà, khoảng cách ngày càng gần khiến những vết thương phóng to lên trong tầm nhìn của ông Hạ.
Ông lắp bắp hỏi: "Yên... Yên.. con bé sao lại ra nông nỗi này."
"Ba, vào nhà rồi nói."
Hạ Thời bế cô đặt xuống sofa, ánh sáng trong nhà càng làm nổi bật những vết thương cùng vết bầm chi chít trên những phần da thịt lộ ra trên người Hạ Yên.
Ông Hạ xuất thân là quân nhân, vì mẹ Hạ Yên mất sớm nên ông lui về làm việc cho nhà nước rất nhanh sau đó nhờ tài năng của minhd ông đã lên làm Nghị trưởng thành phố A.
Một người đàn ông cứng rắn như ông mà lúc này mắt lại đỏ hoe, nhẹ nhàng ôm lấy con gái mình, âm thanh phát ra run run: "Yên Yên… bảo bối của ba sao lại như thế này?"
Lục Khởi Phong đứng nép một bên, không dám thở mạnh. Anh biết hôm nay mình toi đời rồi, dù là cô tự mình đâm xe vào dãy phân cách rồi bị thương nhưng anh là nguyên nhân gián tiếp.
Hạ Yên khóc thút thít, chỉ tay về phía Lục Khởi Phong tố cáo: "Lục Khởi Phong phản bội con."
"Ba… con không có." Lục Khởi Phong sợ hãi lên tiếng.
Ông Lục rất rõ Lục Khởi Phong nhưng chính miệng con gái ông nói ra lại thêm tin tức sáng hôm qua thì thử hỏi ông làm sao không nghi ngờ.
"Hạ Thời, con nói đi."
Hạ Thời tóm tắt lại mọi chuyện cho ông nghe, ông Hạ liền nổi giận.
"Lục Khởi Phong, gan cậu lớn thật đấy. Nếu cậu không yêu thương được con gái tôi thì tôi sẽ bắt nó về, không cần cậu nhọc lòng bày ra nhiều trò như thế."
"Ba, con thật sự không có. Thật ra cô ta là ân nhân cứu mạng con, việc này Hạ cũng biết đấy ba." Lục Khởi Phong thành công dồn hết sự chú ý qua Hạ Thời.
Hạ Thời u ám nhìn anh, trong lòng thầm mắng đồ khốn kiếp nhà cậu.
"Tiểu Thời Thời, có thật không?"
Không biết sức lực từ đâu Hạ Yên đứng bật dậy hoàn toàn không có dấu hiệu ốm đau bệnh tật lúc nảy nữa.
Lần này anh toi rồi, Lục Khởi Phong là tên đáng ghét đáng ghét nhất trên cuộc đời này.
Trước sự truy hỏi của Hạ Yên, anh nhanh chóng gật đầu.
"Yên Yên em đừng giận."
Cô giận thật rồi, ngày đó khi hay tin anh bị ám sát cô đã cuống cuồng chạy đến bệnh viện nhưng rất may anh không sao. Về sau cô nghe nói có một cô gái đã cứu anh, cô rất muốn biết cô gái đó là ai nhưng Hạ Thời lại giấu cô nói mình không biết. Lí do chỉ có một đó là sợ cô thấy Lục Khởi Phong quan tâm chăm sóc cô gái kia sẽ đau lòng nên anh không nỡ. Nhưng bây giờ thành ra là mang danh lừa gạt Hạ Yên, mà em gái anh trước giờ luôn tin tưởng anh tuyệt đối. Lần này xong rồi.
"Hạ Thời…"
Mỗi khi Yên Yên tức giận đều gọi họ tên anh, mỗi lần đều giận không thèm nhìn đến anh rất lâu, phải dỗ dành đủ kiểu em gái mới tha thứ.
Hạ Yên ngước mắt nhìn Hạ Thời nghẹn ngào nói: "Tiểu Thời Thời em muốn về nhà, ở đó không ai thương em cả."
Nghe cô muốn về nhà mẹ, nhất thời Lục Khởi Phong không biết làm sao nên hơi lớn tiếng nói: "Tiểu Yên à, đừng bướng bỉnh nữa. Chẵng phải anh đã giải thích rồi sao."
Thật ra mọi chuyện là do anh quá bất cẩn, nếu ngay từ đầu anh thành thật nói hết với Hạ Yệ thì đã không gây ra nhiều phiền toái như thế, còn hại cô bị thương. Hôm nay thật ra anh đi ăn với đối tác ở nhà hàng Hoàng Gia nhưng ngồi được một lúc trợ lí anh nói gặp Thái Vy đang một mình uống rượu ở đây, có vẻ rất say rồi. Vậy nên xuất phát từ ân nghĩa cô ấy cứu anh nên anh mới đến đó rồi cuối cùng anh bảo Trần Nam đưa cô ta về nhưng cô ta nhất quyết không để cậu ta động vào, nên bất đắc dĩ anh mới chạm vào cô ta vậy mà không bị cô ta đẩy ra. Anh chỉ có ý đưa Thái Vy ra xe để Trần Nam đưa về nhưng không ngờ lại gặp cô ở đây.
Hạ Yên đã ngừng khóc bỗng nhiên lại khóc to lên: "Tiểu Thời Thời, anh ta đang quát em."
Lục Khởi Phong oan ức nhìn cô, anh nào dám.
Hạ Thời thấy cô khóc dữ dội hơn lúc nảy thì hơi cáu lên, anh nổi tiếng là người nho nhã lịch sự nhưng chỉ cần chạm vào giới hạn là em gái anh thì anh sẽ xé xác người đó ra: "Cậu cút ra ngoài đi."
Trương Mẫn Nghi giật mình, Hạ Thời rất ít khi nổi giận nhưng một khi đụng đến sợi lông ngược trên người anh thì khó mà nói lắm.
Vậy là Lục Khởi Phong lạnh lùng cao ngạo liền bật sang chế độ ăn vạ, có đuổi có mắng thế nào cũng không chịu đi.
Đêm đó Lục Khởi Phong mặt dày leo lên xe theo anh em Hạ Yên về Hạ gia.
Nghe tiếng xe đỗ ngoài sân nhà, ông Hạ vừa đi làm về liền ra xem là ai. Bởi vì hôm.nay Hạ Thời có ca trực nên ông mới ra xem.
Ônh nhìn người bước xuống xe là Hạ Thời, nhưng anh không vào nhà mà vòng ra cửa sau mở cửa bế Hạ Yên ra. Vì khá xa, trời lại tối nên ông Hạ vẫn chưa thấy vết thương trên người cô. Trong lòng ông thầm nghĩ con gái mình lại nhõng nhẽo với anh trai nó rồi, đã là người có gia đình mà cứ như đứa trê, nghĩ đến đây ông Hạ mới sựt nhớ con gái mình đã chồng thì đang yên đang lành sau lại chạy về nhà. Đã vậy theo sau nó còn có Lục Khởi Phong.
"Sau hôm nay mấy đứa lại kéo về đây hết vậy."
Hạ Thời bế cô vào nhà, khoảng cách ngày càng gần khiến những vết thương phóng to lên trong tầm nhìn của ông Hạ.
Ông lắp bắp hỏi: "Yên... Yên.. con bé sao lại ra nông nỗi này."
"Ba, vào nhà rồi nói."
Hạ Thời bế cô đặt xuống sofa, ánh sáng trong nhà càng làm nổi bật những vết thương cùng vết bầm chi chít trên những phần da thịt lộ ra trên người Hạ Yên.
Ông Hạ xuất thân là quân nhân, vì mẹ Hạ Yên mất sớm nên ông lui về làm việc cho nhà nước rất nhanh sau đó nhờ tài năng của minhd ông đã lên làm Nghị trưởng thành phố A.
Một người đàn ông cứng rắn như ông mà lúc này mắt lại đỏ hoe, nhẹ nhàng ôm lấy con gái mình, âm thanh phát ra run run: "Yên Yên… bảo bối của ba sao lại như thế này?"
Lục Khởi Phong đứng nép một bên, không dám thở mạnh. Anh biết hôm nay mình toi đời rồi, dù là cô tự mình đâm xe vào dãy phân cách rồi bị thương nhưng anh là nguyên nhân gián tiếp.
Hạ Yên khóc thút thít, chỉ tay về phía Lục Khởi Phong tố cáo: "Lục Khởi Phong phản bội con."
"Ba… con không có." Lục Khởi Phong sợ hãi lên tiếng.
Ông Lục rất rõ Lục Khởi Phong nhưng chính miệng con gái ông nói ra lại thêm tin tức sáng hôm qua thì thử hỏi ông làm sao không nghi ngờ.
"Hạ Thời, con nói đi."
Hạ Thời tóm tắt lại mọi chuyện cho ông nghe, ông Hạ liền nổi giận.
"Lục Khởi Phong, gan cậu lớn thật đấy. Nếu cậu không yêu thương được con gái tôi thì tôi sẽ bắt nó về, không cần cậu nhọc lòng bày ra nhiều trò như thế."
"Ba, con thật sự không có. Thật ra cô ta là ân nhân cứu mạng con, việc này Hạ cũng biết đấy ba." Lục Khởi Phong thành công dồn hết sự chú ý qua Hạ Thời.
Hạ Thời u ám nhìn anh, trong lòng thầm mắng đồ khốn kiếp nhà cậu.
"Tiểu Thời Thời, có thật không?"
Không biết sức lực từ đâu Hạ Yên đứng bật dậy hoàn toàn không có dấu hiệu ốm đau bệnh tật lúc nảy nữa.
Lần này anh toi rồi, Lục Khởi Phong là tên đáng ghét đáng ghét nhất trên cuộc đời này.
Trước sự truy hỏi của Hạ Yên, anh nhanh chóng gật đầu.
"Yên Yên em đừng giận."
Cô giận thật rồi, ngày đó khi hay tin anh bị ám sát cô đã cuống cuồng chạy đến bệnh viện nhưng rất may anh không sao. Về sau cô nghe nói có một cô gái đã cứu anh, cô rất muốn biết cô gái đó là ai nhưng Hạ Thời lại giấu cô nói mình không biết. Lí do chỉ có một đó là sợ cô thấy Lục Khởi Phong quan tâm chăm sóc cô gái kia sẽ đau lòng nên anh không nỡ. Nhưng bây giờ thành ra là mang danh lừa gạt Hạ Yên, mà em gái anh trước giờ luôn tin tưởng anh tuyệt đối. Lần này xong rồi.
"Hạ Thời…"
Mỗi khi Yên Yên tức giận đều gọi họ tên anh, mỗi lần đều giận không thèm nhìn đến anh rất lâu, phải dỗ dành đủ kiểu em gái mới tha thứ.