Đồng hồ đã chỉ chín giờ, Hạ Yên ngồi dưới phòng khách buồn bực nhìn ra cửa. Ngoài trời mưa lất phất vậy mà Lục Khởi Phong còn chưa về. Lúc trưa ăn cơm xong, Lục Khởi Phong kéo cô về phòng, hai người có qua lại vài câu sau đó anh nói công ty có việc nên rời đi, đến tận bây giờ vẫn chưa về, điện thoại lại không nhấc máy. Trong lòng Hạ Yên bây giờ nóng như lửa đốt, lo lắng anh xảy ra chuyện.
Bên ngoài có tiếng xe chạy vào, Hạ Yên chạy ra nhìn thấy Trần Nam đang dìu anh đi vào.
"Phu nhân, Lục tổng say rồi."
Hạ Yên đỡ lấy một bên tay anh, cằn nhằng hỏi: "Sao lại uống say thế này? Trợ lí Trần anh ấy uống rượu với ai thế?"
Trần Nam: "Lục tổng uống một mình, cả buổi chiều hôm nay có vẻ tâm trạng Lục tổng không tốt, mấy giám đốc bộ phận trong công ty bị anh ấy mắng sắp khóc luôn đấy."
Trần Nam giúp Hạ Yên đưa Lục Khởi Phong lên đến cửa phòng rồi ra về.
Sau khi thành công đưa Lục Khởi Phong lên giường, cô đưa tay cởi áo khoác anh ra liền bị tay anh chụp lấy.
"Cô là ai mà dám cởi đồ tôi hả? Chỉ có Tiểu Yên mới được cởi đồ tôi."
Hạ Yên nghe xong vừa giận vừa vui mừng. Giận vì anh say đến nổi cô là ai cũng không biết, vui vì câu nói chỉ có cô mới được cởi đồ cho anh. Có phải Lục Khởi Phong đã động lòng với cô rồi không?
"Khởi Phong, anh nhìn cho kĩ em là Tiểu Yên đây."
Lục Khởi Phong cố mở hai mắt ra, gương mặt quen thuộc cùng giọng nói ngọt ngào chỉ thuộc về Tiểu Yên của anh làm lớp phòng bị của anh buông xuống. Anh dùng hai tay véo mặt cô.
"Này, anh buông ra đau rồi đấy."
Như xác định được thật sự là cô Lục Khởi Phong liền kéo cô đè dưới thân hôn xuống. Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, không hề chừa cho cô cơ hội để phản kháng. Rất nhạn sau đó quần áo rơi tán loạn trên nền đất, sau một hồi mây mưa Lục Khởi Phong đã tỉnh táo hơn rất nhiều vì lo ngại những vết thương trên người cô nên anh chỉ làm một lần duy nhất.
Hạ Yên mệt mỏi gối đầu trên ngực anh, miệng cứ lầm bầm trách anh quá mạnh tay làm cô đau.
Lục Khởi Phong im lặng nghe cô nói, nhiệm vụ của anh là đùa nghịch những lọn tóc của cô, khóe miệng cong lên.
"Bà xã, hứa với anh một chuyện đi."
Hạ Yên ngước nhìn anh, tiếng bà xã này nghe thật êm tai làm buồn bực trong lòng cô nhanh chóng tan biến: "Chuyện gì?"
"Hạn chế tiếp xúc với Từ Huân đi."
Hạ Yên khó hiểu hỏi: "Sao vậy, em thấy anh ấy rất tốt mà."
Anh tức điên lên, bởi vì quá tốt nên anh mới sợ: "Anh không thích em tiếp xúc với người đàn ông khác."
Lục Khởi Phong nói ra câu này anh cũng sợ hết hồn, chẵng phải anh không yêu cô ư? Vậy tại sao anh lại khó chịu khi thấy Từ Huân bên cạnh cô? Chắc chắn là do cô là vợ anh, với tư cách là chồng anh không chấp nhận được vợ mình bên cạnh người đàn ông khác.
Hạ Yên cong môi cười, chọc chọc vào ngực anh, hỏi: "Anh ghen à?"
Lục Khởi Phong đen mặt, anh không ghen.
"Thôi bỏ đi, ngủ thôi."
Anh bày ra vẻ mặt giận dỗi nằm xuống xoay lưng về phía Hạ Yên. Nhìn dáng vẻ này của anh trong lòng cô thật sự rất hạnh phúc, Hạ Yên tiến đến gần ôm lấy eo anh dụi dụi vào lưng anh: "Anh mau quay lại ôm em đi, nếu không em sẽ không ngủ được."
Lục Khởi Phong bất đắc dĩ xoay người lại, Hạ Yên lập tức chui vào lòng anh tìm tư thế thoải mái nhất rồi nhắm mắt lại, cô vẫn không quên nói: "Ông xã, em chỉ yêu anh thôi. Với em Từ Huân giống như Hạ Thời."
Khoé môi Lục Khởi Phong không biết từ khi nào đã cong lên, cánh tay ôm cô chặt hơn rồi cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau lúc Hạ Yên tỉnh dậy thấy nghe tiếng động cơ ù ù, cô nhìn khung cảnh xung quanh liền hoảng hốt không thôi. Có thể nhìn ra được đây là trên máy bay, đêm qua vẫn còn ngủ trên giường kia mà, chẵng lẽ đang nằm mơ sao? Nhưng mọi vật xung quanh đều quá chân thật. Đúng lúc đó Lục Khởi Phong mở cửa bước vào.
"Tỉnh rồi à?" Anh bước đến cạnh giường xoa đầu cô.
Hạ Yên nhìn anh, khó hiểu hỏi: "Đây là thật à?"
"Em nghĩ mình đang nằm mơ hả?"
Cô liền gật gật làm Lục Khởi Phong cười thành tiếng. Anh nói muốn cho cô một bất ngờ, nhưng sáng nay thấy cô ngủ rất ngon nên anh bế cô đang ngủ lên thẳng máy bay. Họ đang đi đến hòn đảo anh mua cho cô để hưởng tuần trăng mật.
"Làm em sợ hết hồn. Ông xã, cảm ơn anh."
"Mau ra ăn sáng thôi."
"Mau bế cục cưng đi."
Bên ngoài có tiếng xe chạy vào, Hạ Yên chạy ra nhìn thấy Trần Nam đang dìu anh đi vào.
"Phu nhân, Lục tổng say rồi."
Hạ Yên đỡ lấy một bên tay anh, cằn nhằng hỏi: "Sao lại uống say thế này? Trợ lí Trần anh ấy uống rượu với ai thế?"
Trần Nam: "Lục tổng uống một mình, cả buổi chiều hôm nay có vẻ tâm trạng Lục tổng không tốt, mấy giám đốc bộ phận trong công ty bị anh ấy mắng sắp khóc luôn đấy."
Trần Nam giúp Hạ Yên đưa Lục Khởi Phong lên đến cửa phòng rồi ra về.
Sau khi thành công đưa Lục Khởi Phong lên giường, cô đưa tay cởi áo khoác anh ra liền bị tay anh chụp lấy.
"Cô là ai mà dám cởi đồ tôi hả? Chỉ có Tiểu Yên mới được cởi đồ tôi."
Hạ Yên nghe xong vừa giận vừa vui mừng. Giận vì anh say đến nổi cô là ai cũng không biết, vui vì câu nói chỉ có cô mới được cởi đồ cho anh. Có phải Lục Khởi Phong đã động lòng với cô rồi không?
"Khởi Phong, anh nhìn cho kĩ em là Tiểu Yên đây."
Lục Khởi Phong cố mở hai mắt ra, gương mặt quen thuộc cùng giọng nói ngọt ngào chỉ thuộc về Tiểu Yên của anh làm lớp phòng bị của anh buông xuống. Anh dùng hai tay véo mặt cô.
"Này, anh buông ra đau rồi đấy."
Như xác định được thật sự là cô Lục Khởi Phong liền kéo cô đè dưới thân hôn xuống. Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, không hề chừa cho cô cơ hội để phản kháng. Rất nhạn sau đó quần áo rơi tán loạn trên nền đất, sau một hồi mây mưa Lục Khởi Phong đã tỉnh táo hơn rất nhiều vì lo ngại những vết thương trên người cô nên anh chỉ làm một lần duy nhất.
Hạ Yên mệt mỏi gối đầu trên ngực anh, miệng cứ lầm bầm trách anh quá mạnh tay làm cô đau.
Lục Khởi Phong im lặng nghe cô nói, nhiệm vụ của anh là đùa nghịch những lọn tóc của cô, khóe miệng cong lên.
"Bà xã, hứa với anh một chuyện đi."
Hạ Yên ngước nhìn anh, tiếng bà xã này nghe thật êm tai làm buồn bực trong lòng cô nhanh chóng tan biến: "Chuyện gì?"
"Hạn chế tiếp xúc với Từ Huân đi."
Hạ Yên khó hiểu hỏi: "Sao vậy, em thấy anh ấy rất tốt mà."
Anh tức điên lên, bởi vì quá tốt nên anh mới sợ: "Anh không thích em tiếp xúc với người đàn ông khác."
Lục Khởi Phong nói ra câu này anh cũng sợ hết hồn, chẵng phải anh không yêu cô ư? Vậy tại sao anh lại khó chịu khi thấy Từ Huân bên cạnh cô? Chắc chắn là do cô là vợ anh, với tư cách là chồng anh không chấp nhận được vợ mình bên cạnh người đàn ông khác.
Hạ Yên cong môi cười, chọc chọc vào ngực anh, hỏi: "Anh ghen à?"
Lục Khởi Phong đen mặt, anh không ghen.
"Thôi bỏ đi, ngủ thôi."
Anh bày ra vẻ mặt giận dỗi nằm xuống xoay lưng về phía Hạ Yên. Nhìn dáng vẻ này của anh trong lòng cô thật sự rất hạnh phúc, Hạ Yên tiến đến gần ôm lấy eo anh dụi dụi vào lưng anh: "Anh mau quay lại ôm em đi, nếu không em sẽ không ngủ được."
Lục Khởi Phong bất đắc dĩ xoay người lại, Hạ Yên lập tức chui vào lòng anh tìm tư thế thoải mái nhất rồi nhắm mắt lại, cô vẫn không quên nói: "Ông xã, em chỉ yêu anh thôi. Với em Từ Huân giống như Hạ Thời."
Khoé môi Lục Khởi Phong không biết từ khi nào đã cong lên, cánh tay ôm cô chặt hơn rồi cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau lúc Hạ Yên tỉnh dậy thấy nghe tiếng động cơ ù ù, cô nhìn khung cảnh xung quanh liền hoảng hốt không thôi. Có thể nhìn ra được đây là trên máy bay, đêm qua vẫn còn ngủ trên giường kia mà, chẵng lẽ đang nằm mơ sao? Nhưng mọi vật xung quanh đều quá chân thật. Đúng lúc đó Lục Khởi Phong mở cửa bước vào.
"Tỉnh rồi à?" Anh bước đến cạnh giường xoa đầu cô.
Hạ Yên nhìn anh, khó hiểu hỏi: "Đây là thật à?"
"Em nghĩ mình đang nằm mơ hả?"
Cô liền gật gật làm Lục Khởi Phong cười thành tiếng. Anh nói muốn cho cô một bất ngờ, nhưng sáng nay thấy cô ngủ rất ngon nên anh bế cô đang ngủ lên thẳng máy bay. Họ đang đi đến hòn đảo anh mua cho cô để hưởng tuần trăng mật.
"Làm em sợ hết hồn. Ông xã, cảm ơn anh."
"Mau ra ăn sáng thôi."
"Mau bế cục cưng đi."