• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh nhìn cô, nhưng rất lâu cũng không thể mở miệng nói ra ba chữ đó.

Ăn tối xong đã tám giờ tối, Từ Huân ngỏ ý muốn đưa cô về nhưng Hạ Yên từ chối vì cô lái xe đến đây. Hai người họ xuống dưới sảnh nhà hàng thì bắt gặp một bóng hình quen thuộc.

Từ xa, Lục Khởi Phong đang ôm Thái Vy đi về phía cửa. Có vẻ như Thái Vy say rồi, nên cả cơ thể dính sát vào người anh mới không ngã.

Hạ Yên nhìn chầm chầm về phía đó, dĩ nhiên Từ Huân cung nhìn thấy. Hốc mắt Hạ Yên đỏ bừng, trái tim như có hàng nghìn con dao đâm vào.

Đây là đi xã giao của anh ư? Hôm qua chẵng phải anh đã hứa không phản bội cô sao?

Mọi biểu tình trên gương mặt Hạ Yên, anh đều thấy rõ. Chẵng hiểu sao lúc này trong đầu anh lại sinh ra ý nghĩ phải cướp Hạ Yên lại. Vì lí do gì cô phải chịu khổ như thế?

"Đây là hôn nhân hạnh phúc mà em nói đó hả?" Anh nheo mắt nhìn về phía Lục Khởi Phong, giọng nói đầy vẻ châm biếm.

Hạ Yên vừa đau lòng vừa xấu hổ, mọi chuyện đang diễn ra cứ như cô đang giấu đầu lòi đuôi. Cô đưa tay lau nước mắt, giọng nói run run: "Chỉ là hiểu lầm thôi. Từ Huân, chúng ta về thôi."

Nhìn dáng vẻ cam chịu không phản kháng của Hạ Yên anh cảm thấy rất đau lòng, nếu cô không muốn làm rõ thì anh sẽ giúp cô. Từ Huân níu tay cô lại, kéo cô đi về phía Lục Khởi Phong đang lằng nhằng với cô gái kia.

"Này, anh làm gì thế?"

Giọng nói của Hạ Yên nhanh chóng thu hút được Lục Khởi Phong, anh nhìn tư thế của mình với Thái Vy hiện giờ trong lòng dâng lên sự bất an.



Sao Hạ Yên lại ở đây? Lại đi cùng với Từ Huân, cậu ta về nước khi nào mà anh không biết?

Hai người nhanh chóng đối mắt với Lục Khởi Phong. Từ Huân liền lên tiếng: "Lục tổng, đã lâu không gặp rồi."

Hình ảnh Từ Huân nắm lấy tay cô anh liền thấy nó rất chướng mắt. Không hiểu sao lúc này anh chỉ muốn kéo Hạ Yên về phía mình, anh không thích sự đụng chạm giữa cô và người đàn ông khác.

"Anh nắm tay vợ tôi đến đây, làm gì có kiểu chào hỏi nào như vậy." Giọng nói anh vang lên mang theo sự khó chịu rõ rệt.

Lúc này Hạ Yên mới nhận ra tay mình vẫn đang được Từ Huân nắm liền giật ra.

Sự mất mác hiện lên rõ trong mắt Từ Huân khi cô kéo tay mình ra khỏi tay anh. Nhưng rất nhanh Từ Huân đã bình thường lại cười cợt nhã: "Dù sao vẫn không như Lục tổng, ở trước mắt vợ mình mà có thể ôm cô gái khác."

Thái Vy say đến bất tỉnh, chợt mở mắt nhìn bọn họ nỉ non vài tiếng: "Khởi Phong, bọn họ là ai thế? Em muốn về nhà."

Hạ Yên thật sự không thể nhìn nổi một màn này nữa, trái tim cô bây giờ cứ như có người vừa dùng dao đâm vừa xát muối vào. Nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, cô đưa tay lau đi rồi từ tốn noi: "Em về trước đây."

Hai người đàn ông nhìn cô rời đi, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.

Đúng lúc, trợ lí của Lục Khởi Phong chạy đến, anh đưa Thái Vy cho Trần Nam, dặn dò đưa cô ta về nhà mới quay sang nhìn Từ Huân bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Cô ấy là vợ tôi."

Lục Khởi Phong đang tuyên bố chủ quyền rằng Hạ Yên bây giờ đã là của anh. Từ Huân đừng mơ tưởng đến cô nữa.



Lời cảnh cáo của anh làm Từ Huân cười thành tiếng, Từ Huân cứng rắn cảnh cáo: "Cậu đừng nghĩ bây giờ Hạ Yên là của cậu thì có thể tùy ý tổn thương cô ấy. Nếu một ngày nào đó cô ấy không chịu nổi cậu nữa tôi sẽ chẵng ngại mang cô ấy đi đâu."

Bên ngoài Lục Khởi Phong rất bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã xao động, anh thừa biết tình cảm Từ huân dành cho Hạ Yên. Anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng cả đời này Hạ Yên sẽ chỉ là của anh.

"Không ai có thể cướp cô ấy khỏi tôi."

"Không do cậu quyết định, quan trọng là lựa chọn của Hạ Yên."

Dứt lời Từ Huân nhanh chóng rời đi.

Lục Khởi Phong vẫn đứng im ở đó. Cậu ta nói rất đúng, nếu một ngày nào đó Hạ Yên thật sự muốn rời khỏi anh thì sao? Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến việc không còn nhìn thấy cô nữa, nếu thật sự xảy ra thì anh sẽ điên mất. Dù không yêu cô nhưng anh đã quen với sự hiện diện của cô trong cuộc đời mình, không có Hạ Yên cuộc sống anh sẽ trở nên tẻ nhạt.

Điện thoại anh vang lên, là Hạ Yên gọi đến.

"Alo, anh có người nhà của cô Hạ Yên không? Cô ấy xảy ra tai nạn xe, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện."

Bàn tay anh siết chặt điện thoại, rõ ràng Hạ Yên lúc nảy vẫn đang khỏe mạnh đứng trước mặt anh. Tại sao bây giờ lại xảy ra tai nạn rồi cấp cứu trong bệnh viện.

Đáng chết, lẽ ra anh không nên để Hạ Yên rời đi trong tình trạng vừa rồi. Nếu cô xảy ra chuyện gì anh làm sao ăn nói với người nhà cô đây?

Anh hoàn hồn lại hỏi địa chỉ bệnh viện rồi nhanh chóng đến đó. Chiếc xe lao nhanh trên đường, vượt cả đèn đỏ mau đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK