• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Trương Mẫn Nghi cứ khóc làm anh rất đau lòng, mặc kệ trên người mình toàn là máu mà ôm lấy cô, trấn an: "Không phải lỗi do em, đừng tự trách mình nữa. Mẫn Mẫn, em nói anh nghe sao Cao Nhược Hoa và Yên Yên lại đánh nhau."

Lục Khởi Phong vừa nghe tin liền bỏ dở cuộc họp mà chạy đến. Anh nhìn hai vợ chồng Hạ Thời cả người đều dính máu thì hoảng sợ không thôi.

"Hạ Thời, cô ấy đâu rồi."

Hạ Thời còn chưa kịp nói thì cửa phòng phẩu thuật đã mở ra. Bác sĩ bước ra, Lục Khởi Phong liền lao đến: "Bác sĩ, vợ tôi sao rồi."

Bác sĩ liền buông lời trách mắng: "Bệnh nhân không sao. Cậu làm chồng kiểu gì mà để vợ té ngã suýt nữa sẩy thai thế? Rất may mắn là cấp cứu kịp thời nên đã giữ lại được đứa bé, cần phải nằm viện quan sát thêm."

Nghe tin Hạ Yên không sao mọi người liền thở phào nhẹ nhõm, Lục Khởi Phong làm gì quan tâm đến cô có thai, anh chỉ cần biết Hạ Yên của anh không sao thôi. Những lời sau đó anh đều nghe không lọt tai.

"Hạ Thời, Yên Yên không sao rồi. Anh có nghe nói gì không? Con bé có thai rồi."

Hạ Thời cũng rất vui, anh ôm Trương Mẫn Nghi lại vỗ vai Lục Khởi Phong đang đứng đợi y tá đẩy cô về phòng hồi sức: "Chúc mừng cậu. Sắp làm bố rồi."

Lục Khởi Phong không biết gì liền lườm Hạ Thời, em gái cậu vừa thoát chết đấy có gì vui mà chúc mừng. Nhưng khoan đã, Hạ Thời vừa nói ai sắp làm bố?

"Này, cậu nói ai sắp làm bố?"

Hạ Thời bật cười nhìn Lục Khởi Phong đang không hiểu chuyện đang xảy ra: "Yên Yên có thai rồi."

Yên Yên có thai rồi, anh sắp làm bố rồi.

Tốt quá, tốt quá rồi. Không uổng công bấy lâu nay anh cày cấy cuối cùng cũng trúng thưởng rồi.



Nhưng khoan đã, anh phải hỏi rõ nguyên nhân Hạ Yên xảy ra tai nạn.

Khi nghe lại mọi chuyện, Lục Khởi Phong chỉ muốn bóp cổ Cao Nhược Hoa ngay lập tức. Nhưng không phải để cô ta sống không bằng chết.

Biết tin Hạ Yên không sao, hai vợ chồng Hạ Thời không thể để bộ dạng hiện giờ của mình mà đến gặp cô được nên đã về nhà thay quần áo.

Trong phòng bệnh, Lục Khởi Phong cầm lấy tay cô áp lên má mình cười như đứa thiểu năng. Hạ Yên mơ màng tỉnh dậy nhìn thấy cảnh này suýt nữa rơi xuống sàn. Cô giật mình lùi về sau rất may Lục Khởi Phong chụp cô lại.

"Em phải cẩn thận chứ, còn đau chỗ nào không?"

Hạ Yên hoàn hồn lại, nhớ đến việc kia liền òa khóc ôm lấy anh: "Ông xã, Cao Nhược Hoa đánh em thành ra như thế đấy."

Anh đau lòng ôm lấy cô, chắc chắn nói: "Em yên tâm, anh sẽ trả thù cho em và con?"

Hạ Yên ngây ngốc nhìn anh: "Con? Con gì?"

"Bà xã, chúng ta có con rồi, bảo bối đang ở trong bụng em được hai tháng rồi."

Hạ Yên đặt tay sờ bụng mình, con cô ở trong này sao? Thần kỳ quá đi mất. Vậy những chịu chứng gần đây là do cô bị nghén. Nghĩ đến suýt chút nữa đã mất đi con Hạ Yên liền tức giận nói: "Ông xã, anh nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời cho mẹ con em. Không, em sẽ méc với ba để ba trị cả nhà họ Cao luôn."

Nhìn dáng vẻ ăn miếng trả miếng bây giờ của cô không hiểu sao anh lại thấy nó rất đáng yêu. Anh hôn lên trán cô, khẽ nói: "Anh sẽ làm em hài lòng."

Hạ Yên nhìn đảo mắt quanh phòng như đang tìm kiếm thứ gì đó nhưng không thấy liền tỏ ra tủi thân: "Anh chị em không đến thăm em à."

Lục Khởi Phong đỡ cô nằm xuống: "Bọn họ bị em dọa cho hồn vía lên mây, cả người hai người họ đều dính máu của em nên đã về nhà thay quần áo rồi. Có thể lát nữa ba em sẽ đến."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK