• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh vỗ vỗ lưng cô, thấp giọng nói: "Không đùa nữa, đi ăn tối thôi nào."

Hạ Yên bĩu môi, ai thèm đùa với anh chứ.

Lục Khởi Phong rởi khỏi chăn, cơ thể trần trụi ngang nhiên đi lại trước mặt Hạ Yên làm mặt cô đỏ bừng, anh bước lại tủ quần áo lấy bộ đồ mặc ở nhà thay ra. Sau đó lấy thêm một bộ kiểu dáng y hệt đem đến đưa cho Hạ Yên: "Em tự thay hay để anh thay giúp em."

Nghĩ anh sẽ như mình, sẽ xấu hổ nên không dám thay giúp cô đâu, "Anh giúp em đi."

Vậy mà Lục Khởi Phong làm thật, anh kéo chăn xuống nhưng Hạ Yên cứ giữ chặt không chịu buông tay. Trong lòng cô thầm nghĩ mình tự đào hố chôn mình rồi. Sao Lục Khởi Phong có thể làm việc này một cách tự nhiên như thế, còn cực kỳ nghiêm túc nữa kìa.

"Em như vậy làm sao anh giúp em đây?"

Đầu Hạ Yên như muốn nổ tung, để tránh cho bản thân đỡ xấu hổ Hạ Yên liền chui vào trong chăn lí nhí nói: "Anh ra ngoài đi, em tự làm được."

Cô có thể nghe tiếng cười của anh một cách rõ ràng. Đã vậy anh còn lưu manh nói với cô rằng: "Em xấu hổ gì chứ, anh đã nhìn thấy hết rồi. Chẵng những thấy mà đều đã sờ qua rồi."

Giờ cô mới biết Lục Khởi Phong xấu xa như vậy đấy, đúng thật không thể trong mặt mà bắt hình dong. Hạ Yên vừa tức vừa ngượng, hét lên từ dưới chăn: "Anh im đi, ra ngoài mau."

Lục Khởi Phong ngồi xuống giường, xốc chăn lên tiếp tục trêu chọc: "Xem ra vẫn còn sức nhỉ? Hay là thử một lần nữa."

Thử một lần nữa? Thử một lần nữa... A ... Đồ xấu xa này...

Hạ Yên càng quấn chặt chăn vào người hơn, "Anh muốn mưu sát em đúng không? Em sắp ngạt chết rồi đây này, mau ra ngoài đi."

Nhìn một đống chăn nhô lên, anh thầm than trong lòng. Đã bao nhiêu năm rồi tính tình Hạ Yên vẫn cứ như một đứa trẻ, nhưng không sao chỉ cần cô thấy vui dù có cả đời này như thế vẫn được: "Anh ra ngoài đây, xong thì gọi anh."



Tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Hạ Yên từ trong chăn chui ra. Mặt cô đỏ bừng lên một phần vì những lời trêu chọc từ anh, một phần vì ngạt thở. Cô lấy bộ quần áo đặt kế bên mình rồi mặc vào rồi mở cửa ra ngoài. Vừa mở cửa ra đã chạm phải ánh mắt của anh, cô nhìn đồ trên người anh rồi lại nhìn sang đồ mình, Lục Khởi Phong cố ý mặc đồ đôi với cô sao?Trong ký ức còn sót lại của cô, anh hoàn toàn không phải người lãng mạng như thế, sao bây giờ đùng một cái lại thay đổi rồi?

Nhìn gương mặt hoang mang của Hạ Yên, anh liền bật cười bước tới ôm eo cô vừa đi vừa nói: "Thích không?"

Thích, đương nhiên là thích rồi. Trên đời này ai lại không thích mặc đồ đôi với người mình yêu. Hạ Yên liền gật đầu, "Em thích, anh mua khi nào vậy?"

"Từ lúc nhận ra mình yêu em." Bàn tay đang ôm eo cô bỗng siết chặt để kéo cô sát vào người anh hơn. Chỉ có như vậy anh mới có cảm giác an toàn, anh sợ Hạ Yên lại bỏ anh đi một lần nữa.

Đôi mắt cô đỏ hoe, đưa tay ôm lấy anh nghẹn ngào nói: "Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau được không anh?"

"Được."

Đêm đó điện thoại Hạ Yên cứ reo mãi, còn có rất nhiều tin nhắn. Người gọi đến là Từ Huân, ba, anh trai và chị dâu cô nhưng Hạ Yên không nhận bất cứ cuộc gọi nào cả, cô thẳng tay tắt nguồn điện thoại rồi leo lên giường chui vào vòng tay ấm áp của Lục Khởi Phong.

"Anh có biết ai vừa gọi tới không?"

"Ba, Hạ Thời, chị dâu em và Từ Huân đúng không?"

Cô gật đầu, buồn bã nói: "Em không hiểu tại sao bọn họ lại làm vậy?"

Lục Khởi Phong không muốn cô phiền lòng, liền thành thật nói ra nguyên nhân anh nghĩ trong đầu: "Có lẽ bởi vì năm đó anh bảo vệ em không tốt, mọi người nghĩ em rời xa anh mới có được hạnh phúc."

Hạ Yên vùi đầu vào ngực anh, phản bác lại lời anh nói: "Mọi người đều sai rồi, rời xa anh em sẽ không có được hạnh phúc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK