• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Vy rời đi, Hạ Yên nheo mắt nhìn Lục Khởi Phong. Anh hoảng sợ đưa hai tay lên đầu hàng, ánh mắt vô tội nói: "Bà xã, đừng nhìn anh bằng đôi mắt đó, anh oan ức lắm."

Đương nhiên là cô biết anh vô tội, nhưng anh đã làm gì khiến cô ta hiểu lầm? Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.

"Anh vô tội? Hừ, anh đã làm gì mà khiến người ta hiểu lầm anh cũng có tình cảm với người ta."

Lục Khởi Phong nhích lại gần ôm eo cô, hôn lên chớp mũi Hạ Yên rồi cọ qua cọ lại nói: "Chắc là do chồng em quá đẹp trai đấy."

Cô đưa tay véo eo anh, "Hừ, vậy em có nên nghĩ đến việc hủy dung của anh để những cô gái ngoài kia từ bỏ ý định đó không?"

Cái véo của Hạ Yên cứ như gãy ngứa cho anh chẵng những không đau mà rất nhột. Lục Khởi Phong cười thành tiếng: "Em nỡ không?"

Dĩ nhiên là không nỡ rồi. Nói thật cô giống những cô gái kia rất yêu thích khuôn mặt của anh. Đúng là gương mặt làm điên đảo chúng sinh mà.

"Anh nói em nghe, sao lại đột ngột đưa cô ta đến nước S?"

Anh đỡ cô ngồi xuống ghế, vẫn ôm chặt lấy cô: "Anh sợ em nhìn thấy cô ta sẽ cảm thấy chướng mắt. Nếu nói anh mắc nợ cô ta thì cũng xem như trả nợ xong rồi. Lần này đưa cô ta đến nước S coi như xong chuyện."

"Anh nghĩ cô ta chịu đi?"



Đáy mắt Lục Khởi Phong vụt qua tia sắc bén, anh chắc chắn nói: "Không đi cũng phải đi."

Vài ngày sau, quả thật Thái Vy phải lên máy bay đến nước S dưới sự giám sát chặt chẽ của Lục Khởi Phong.

Khi xác nhận cô ta thật sự đã đến đó anh mới thở phào nhẹ nhõm, anh đã quyết tâm vì cuộc hôn nhân này mà cố gắng nên tuyệt đối sẽ không để bất kì lí do nào làm cảng trở và gây tổn hại đến cuộc hôn nhân này.

Tại bệnh viện.

Sau ca phẩu thuật dài, Trương Mẫn Nghi ra khỏi phòng cấp cứu với trạng thái mệt mỏi. Cô nhanh chóng trở về phòng để vệ sinh rồi nghĩ ngơi một lúc.

Cốc cốc.

Trương Mẫn Nghi nhíu mày tỏ vẻ không vui, cô định nghĩ ngơi một lát nhưng xem ra không được rồi, chỉnh lại quần áo cô mới lên tiếng: "Mời vào."

Người bước vào là Hạ Thời, nhìn thấy anh gương mặt u ám của cô bỗng hóa dịu dàng ấm áp như nắng xuân.

Hạ Thời nghe cô xong việc liền chạy đến đây, chẵng biết từ lúc nào anh lại rất để tâm đến cô vợ từ trên trời rơi xuống của mình: "Sao mặt mày lại nhăn nhó thế này?"

Trương Mẫn Nghi vô thức bước đến ôm anh, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu đi vì mệt: "Em mệt quá."

Anh nắm tay cô đi đến bên ghế ngồi xuống đặt cô ngồi trên đùi mình rồi ôm cô vào lòng, tư thế này của hai người làm Trương Mẫn Nghi thẹn đỏ mặt. Nhưng họ là vợ chồng kia mà, hôm trước đã đi đăng ký kết hôn chỉ còn thiếu một lễ cưới nữa thôi.



"Mẫn Mẫn này, em dọn đến ở với anh đi. Chúng ta là vợ chồng được pháp luật bảo vệ."

Cô luôn lo lắng rằng người khác nói cô đào mỏ, nói ra noi vào chuyện giữa anh và cô. Bọn họ chỉ giỏi công kích cô gái không gia thế như cô ngoài ra chẵng dám động đến Hạ Thời. Nhưng bây giờ đã khác rồi, bọn họ đã chính thức là vợ chồng cô đã là Hạ phu nhân, nếu ai còn nói ra nói vào anh sẽ không tha cho bọn họ.

Mẫn Mẫn, hai chữ này thật dễ nghe. Đây là lần đầu anh gọi cô thân mật như thế. Gần đây Hạ Thời thay đổi rồi, anh rất hay quan tâm đến cô, thỉnh thoáng anh lại đến nhà cô xin ngủ ngờ dù đuổi thế nào cũng không đi. Anh còn mặt dày bảo rằng: "Không có em anh ngủ không ngon."

Hừ, vậy lúc trước khi chưa gặp cô chắc anh toàn thức trắng đêm nhỉ? Đúng là đồ lươn lẹo mà.

Thấy Trương Mẫn Nghi gục đầu không nói gì Hạ Thời sợ cô không đồng ý nên nói thêm: "Mẫn Mẫn, được không em? Ba đã già rồi, bây giờ trong nhà chỉ còn anh. Từ sau khi Yên Yên lấy chồng nhà cửa rất trống vắng, anh thấy ba rất buồn, nếu em dọn về đó ở ba sẽ rất vui. Huống hồ ba lại thương em như vậy."

Nhà cửa rất trống vắng? Người khác nghe chắc chắn sẽ cười vỡ mồm. Biệt thự Nghị trưởng thành phố A tính người giúp việc lẫn vệ sỹ có hơn trăm người vậy mà Hạ Thời lại bảo vắng vẻ. Bị vợ nghĩ lươn lẹo quả không sai chút nào.

Trương Mẫn Nghi nghe anh nói rất có lý, vậy là Hạ Thời thành công lừa gạt được cô về nhà.

Trong hôm đó anh đã đến nhà cô trực tiếp xếp đồ cô vào vali rồi mang về Hạ gia. Quản gia hỏi anh đồ của cô nên để phòng nào thì Hạ Thời không chần chừ như những lần trước mà bảo đem vào phòng anh.

Hạ Thời dặn dò người làm rằng sau này trên dưới cứ gọi cô là mợ chủ. Dặn dò bác quản gia những thứ cô không ăn được những việc này làm Trương Mẫn Nghi cảm thấy rất hạnh phúc.

Vậy là từ nay cô thật sự đã có một gia đình hoàn chỉnh rồi. Cảm ơn anh Hạ Thời, em yêu anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK