• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lửa bắt đầu bốc lên, chẵng mấy chốc cả căn nhà chìm trong biển lửa. Vậy mà Thái Vy cứ ngồi yên mỉm cười nhìn cô cứ như không còn tha thiết đến cuộc sống này nữa.

Cô muốn hét lên nhưng bất lực, miệng bị bịt kín lại. Lúc nảy bởi vì Cao Nhược Hoa quá mạnh tay làm ảnh hưởng đến cái thai, bây giờ bụng dưới cô bắt đầu đau xót. Hạ Yên nhìn xuống máu từ hai chân cô chảy ra, nước mắt bắt đầu trào ra. Linh cảm của người mẹ cho cô biết rằng lần này cô sẽ mất đi đứa con này mà ngay cả tới mạng của bản thân chưa chắc gì cô có thể giữ lại được.

Hạ Yên thầm nghĩ không biết bản thân mình đã làm sai điều gì mà kiếp này phải trả giá đắt như thế?

Bởi vì hít khói quá lâu, ý thức Hạ Yên dần mơ hồ, hơi thở tắt nghẽn cô lại không thể thở bằng miệng nên nhanh chóng ngất đi. Lửa cháy ngày một lớn, rất nhanh mọi thứ liền biến thành tro bụi.

.....

Năm năm sau.

Sân bay thành phố A, bóng người xinh đẹp bước ra khỏi sân bay. Cái nắng chói gắt của thành phố A vào mùa hè làm hai má cô đỏ bừng, tâm trạng cũng vì thế mà trở nên cáu kỉnh.

Từ Huân đã đứng đợi cô từ bao giờ, gương mắt căng chặt từ từ giã nhanh chân đi về phía cô thoải mái ôm lấy eo cô: "Yên Yên, sau em lại về đây. Anh đã bảo là ở thành phố S đợi anh kia mà."

Hạ Yên không vui: "Sao vậy? Chẵng phải anh nói quê hương của em là ở đây mà, rồi ba em và Tiểu Thời Thời chẵng phải cũng ở đây sao? Em về đây có gì không được."

Nổi sợ dâng lên trong lòng Từ Huân kể từ giây phút hay tin cô trở về nước. Ở nước S, một nơi hoàn toàn không có ký ức giữa cô và Lục Khởi Phong thì trí nhớ của Hạ Yên sẽ không khôi phục lại được. Anh đã tốn nhiều công sức như thế mới kéo Hạ Yên ra khỏi hố đen Lục Khởi Phong, anh không thể để Hạ Yệ chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa?

Anh giấu Hạ Yên suốt năm năm trời là để cô có thể ly hôn với Lục Khởi Phong mà hoàn toàn không cần cậu ta ký vào đơn ly hôn. Theo luật, chỉ cần vợ chồng không ở gần nhau năm năm liền có thể đơn phương ly hôn. Bây giờ chỉ còn một tháng nữa là đủ ngày kể từ khi Hạ Yên mất tích, anh không tin ông trời lại đối xử với anh như vậy?



Năm năm trước khi bọn họ đến nhà hoang kia, nhìn thấy khung cảnh đã cháy thành tro bụi, thứ còn lại là hai cái xác cháy khô. Xét nghiệm ADN thì đó là Cao Nhược Hoa và Thái Vy, giây phút đó tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng Hạ Yên ở đâu?

Căn nhà hoang kia lại nằm sát vạch núi, cảnh sát cho rằng có thể cô đã rơi xuống núi. Bên dưới lại có rất nhiều thú dữ, rất có thể...

Lục Khởi Phong cùng Hạ gia tìm kiếm khắp nơi vẫn không tìm được tung tích của cô. Vài tuần sau đó ông Hạ đã lan tin ra ngoài Hạ Yên đã chết và chấm dứt tìm kiếm, duy nhất chỉ có Lục Khởi Phong là không tin vẫn tiếp tục tìm kiếm cô.

Gần năm năm nay anh vẫn luôn chờ hy vọng cô sẽ trở về, nhưng chỉ còn một tháng nữa là tròn năm năm ngày cô mất tích.

Hạ Yên, rốt cuộc em đang ở đâu?

Lục Khởi Phong đắm chìm trong suy nghĩ. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh day day chán cố gạt bỏ nổi đau trong lòng mình mà xoay ghế lại rồi lên tiếng: "Vào đi."

Trần Nam từ ngoài chạy nhanh vào gấp gáp nói: "Lục tổng... ph... phu nhân ở sân bay."

Lục Khởi Phong đứng bật dậy, không tin vào tai mình run rẩy hỏi: "Cậu nói gì? Ai ở sân bay?"

Trần Nam điều chỉnh lại hơi thở: "Tôi ra sân bay làm lại một số giấy tờ, tôi nhìn thấy Từ Huân đón một cô gái y hệt phu nhân. Tôi sợ mình nhìn lầm nên đã mượn quyền của anh vào phòng xem lại camera. Quả thật là phu nhân."

Lục Khởi Phong bật cười, bỗng nhiên anh ôm chầm lấy Trần Nam: "Cô ấy còn sống, cô ấy trở về rồi. Cảm ơn cậu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK