• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khởi Phong như tức điên lên: "Em mất trí thật à? Không, em rõ ràng vẫn nhận ra anh làm sao mất trí được? Đừng giả vờ nữa."

Hạ Yên sợ hãi nhìn anh, đây là lần đầu Lục Khởi Phong hung dữ với cô như vậy, có chuyện gì anh không thể từ từ nói sao? Cô òa khóc lên như đứa trẻ.

Hết cách, anh đành phải chịu thua trước nước mắt của Hạ Yên mà lại lần nữa ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng cô thấp giọng nói: "Đừng khóc, là anh không tốt, anh không nên hung dữ với em."

Cô dụi mặt mình vào áo anh, lau đi nước mắt cùng nước mũi làm áo Lục Khởi Phong bây giờ trông khó coi vô cùng. Hạ Yên cảm thấy có rất nhiều lỗ hỏng trong lời nói của ba mình cùng Từ Huân, rõ ràng ngày trước Lục Khởi Phong tránh chuyện kết hôn với cô như tránh tà vậy mà bây giờ lại nói mình đã kết hôn với cô. Rốt cuộc ai là người nói thật đây, bây giờ nghĩ lại cô càng điều trị thì trong đầu cô sau mỗi lần đó sẽ có một ký ức mới, mà đoạn ký ức này vô cùng xa lạ, lẽ nào có người giở trò?

Từ trước đến nay Lục Khởi Phong chưa bao giờ gạt cô, dù cho anh luôn từ chối việc kết hôn. Hạ Yên ngước mắt nhìn anh, giọng nói hơi khàn đi: "Khởi Phong, lời anh nói là thật sao? Em thật sự không nhớ gì cả."

Anh dở khóc dở cười nhìn cô, chẵng lẽ mất trí thật sao? Mà khéo thật đấy, đây gọi là mất trí chọn lọc à, sao lại quên đúng thời điểm vậy? Anh kiên nhẫn trả lời cô: "Thật, mà em không nhớ chúng ta từng kết hôn thật à?"

Cô lắc đầu: "Ký ức của em rất hỗn loạn, không rõ đầu đuôi gì cả."

Dường như nhớ ra điều gì đó, anh mở ví lấy ra một tờ giấy đưa cho Hạ Yên.

"Em mở ra xem đi."

Hạ Yên mở ra xem, đây là giấy đăng ký kết hôn mà tên hai người trên đó làm trái tim cô như đập loạn lên. Một cảm xúc rất khó tả, Hạ Yên run run hỏi anh: "Ch... chúng ta thật sự kết hôn rồi?"

"Đúng thế. Anh không biết ai đã nhồi nhét vào đầu em mấy chuyện kì lạ kia." Lục Khởi Phong bất mãn lên tiếng, anh chỉ nói cho vui vậy thôi chứ người đứng sau vụ này còn ai khác nữa chứ. Chắc chắn là tên Từ Huân đáng ghét kia, muốn cướp vợ của anh đây mà.

"Nếu em là vợ anh vậy tại sao khi em tỉnh lại anh không đến tìm em? Lúc đó ba nói em bị tai nạn xe ảnh hưởng đến não."

Cô đã khô sở biết bao, ngày nào cũng mong chờ anh đến thăm mình nhưng kết quả cô nhận được là người mình yêu đã bỏ rơi mình đi lấy người khác. Dù không yêu cô thì tình cảm anh em suốt mười mấy năm qua anh vẫn không thể đến thăm cô ư? Nhưng bây giờ anh lại là chồng cô, vậy mà lại bỏ mặc cô suốt năm năm trời còn cô thì ngu ngu ngơ ngơ bị người khác dắt mũi.



Lục Khởi Phong kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Hạ Yên nghe, anh đã tìm cô suốt năm năm qua nhưng hoàn toàn không có vết tích nào cứ như cô bốc hơi mất vậy. Anh cam đoan với Hạ Yên rằng mình không nói dối, có trách thì trách ba vợ anh cùng tên đàn ông đáng ghét kia giấu Hạ Yên quá kỹ. Cũng chỉ có ông ấy mới có bản lĩnh phong tỏa tin tức ở thành phố A này. Anh càng nghĩ càng tức.

Hạ Yên nghe anh nói trước khi cô bị bắt đi trong bụng còn đang mang thai, nhưng khi cô tỉnh lại thì không nghe nói đến đứa trẻ có lẽ nó đã mất rồi. Hạ Yên bất giác đặt tay lên bụng mình, trong lòng bỗng chua xót.

"Tiểu Yên, em đừng bỏ anh đi nữa."

"Thế anh có yêu em không?"

Lục Khởi Phong không hề do dự liền trả lời: "Yêu, anh luôn lừa người dối mình thật ra đã yêu em từ rất lâu rồi nhưng vẫn cố chấp không nhận. Mãi đến khi em rời đi thật anh mới nhận ra. Vậy em còn yêu anh không?"

Cô liền ôm chặt lấy anh, cứ như vừa tìm lại được món đồ quan trọng đã mất tích rất lâu: "Khởi Phong, dù em không nhớ được nhiều chuyện nhưng tình yêu em dành chưa bao giờ thay đổi."

Điện thoại cô vang lên, là ông Hạ gọi đến: "Yên Yên... con đang ở đâu?"

"Ba... đừng lo cho, con đang ở cùng Khởi Phong."

Ông Hạ biết mình không thể tiếp tục giấu giếm mọi chuyện nữa đành thở dài nói tiếp: "Được rồi, đợi con về ba rồi nói tiếp."

Hạ Yên cúp máy liêc nhìn người bên cạnh, gương mặt anh đen kịt không có tí mùa xuân nào. Anh thấy cô đã ngắt máy liền bất mãn nói: "Ba em đúng là thù dai, năm đó chỉ vì chút chuyện nhỏ đó mà ông ấy lại thông đồng với Từ Huân giấu em tận năm năm trời."

Trong lòng cô bây giờ đang rối bời, cô rất tin tưởng ba bà Từ Huân sao họ lại lừa gạt cô, dù Lục Khởi Phong có làm ra chuyện có lỗi với cô đi nữa thì họ cũng không nên thay cô giải quyết tất cả. Nhưng trước hết cô phải lấy lại ký ức.

"Khởi Phong, anh đưa em đến bệnh viện đi."

Lục Khởi Phong liền đồng ý, anh rất muốn biết bọn họ đã giở trò gì với vợ của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK