Một ly nước lạnh tạt thẳng vào mặt Hạ Yên cô lờ mờ tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn khung cảnh xung quanh rồi nhìn người đang đứng trước mặt mình.
"Thái Vy, sao cô lại ở đây?"
Nụ cười trên môi cô ta tắt ngắt gương mặt nhanh chóng đổi thành vẻ nham hiểm: "Sao lại không thể chứ? Cô đừng nghĩ Lục Khởi Phong đẩy tôi sang nước S là tôi sẽ không thể trở về được, anh ta là một con cáo già tôi cứ nghĩ anh ta thật sự tốt với mình. Nhưng không, khi tôi vừa đặt chân tới nước S bao nhiêu tai họa lập tức đổ lên đầu, làm gì có chuyện qua đấy để phát triển sự nghiệp? Tất cả đều là bẫy do anh ta bày ra, tôi cứu mạng anh ta vậy mà anh ta lại đối xử với tôi như thế. Chính sự xuất hiện của cô đã khiến anh ấy rời xa tôi, tôi không sống tốt thì các người đừng mơ."
Trong lòng Hạ Yên dâng lên cảm giác sợ hãi nhưng bên ngoài vẫn cố giữ nét bình tĩnh, cô phải làm sao để thoát khỏi cô ta đây. Không, chắc chắn Khởi Phong sẽ sớm tìm được cô.
"Sao? Cô nghĩ anh ta sẽ mau chóng đến cứu cô à?"
"Thái Vy, nếu cô dám làm hại tôi anh ấy sẽ không tha cho cô đâu."
Cô ta nở nụ cười nham hiểm nhìn Hạ Yên: "Tôi biết anh ta sẽ không tha cho tôi, nên hôm nay tôi bắt cô đến đây để làm vật lót đường cho tôi đi xuống địa phủ. Sớm muộn gì anh ta cũng giết tôi, thôi thì kéo cô theo."
Đúng vậy, Lục Khởi Phong sẽ sớm giết cô ta nếu phát hiện ra sự việc năm đó là do chính tay cô ta dựng lên để tiếp cận anh ta. Còn về Hạ Yên, nếu không phải người kia hết lòng che chở thì có lẽ đã thủ tiêu cô từ lâu rồi. Thái Vy từng nợ anh ta một ân tình, anh ta nói cô tuyệt đối không được động vào Hạ Yên còn việc khác anh ta không quan tâm. Nhưng bây giờ đã vào bước đường cùng, dựa vào đâu mà Hạ Yên lại có tất cả còn cô ta thì không? Nếu Hạ Yên quan trọng với bọn họ như vậy thì cô ta muốn thấy họ đau khổ.
Hạ Yên vùng vẩy, cố thoát khỏi sợi dây đang trói buộc mình mà gào lên: "Cô không được làm bậy."
Thấy Hạ Yên quá đổi phiền phức, Thái Vy liền dùng băng keo bịt miệng cô lại rồi đi ra ngoài.
Hạ Yên muốn la lên nhưng bất lức, nhìn xung quanh đây là một ngôi nhà gỗ mục nát xung quanh rất yên tĩnh không nghe thấy tiếng xe cộ. Rốt cuộc cô ta đưa cô đến nơi quái quỹ gì vậy chứ?
Rất nhanh, bên ngoài có người đi vào. Hạ Yên nhìn thấy Cao Nhược Hoa thân tàn ma dại mà nổi cả gai óc, cô thấy hôm nay mình không xong rồi.
"Khó chịu lắm đúng không? Rất nhanh tao sẽ cho mày nếm trải mùi vị của tao. Nhưng mày sẽ đau đớn hơn tao gấp trăm ngàn lần." Cao Nhược Hoa bóp chặt hai bên má cô. Cô ta tàn nhẫn tát Hạ Yên mấy cái rồi dùng chân đá mạnh vào bụng cô.
Hạ Yên đau đớn không thể hét lên, hai tay bị trói chặt không thể bảo vệ được bé cưng trong bụng. Nước mắt trào ra, xin lỗi con có lẽ mẹ không giữ được con rồi.
Cao Nhược Hoa cười thành tiếng, thích thú nhìn Hạ Yên đau đớn nhưng không thể làm gì? Cô ta giật ngược tóc Hạ Yên, độc ác nói: "Tao chờ ngày này lâu lắm rồi, ngày mà tiểu thư cao quý của Hạ gia bị chà đạp, chết dần chết mòn trong tuyệt vọng mà không ai biết. Hạ Thời thương mày nhất, có lẽ anh ta sẽ rất ân hận khi không lấy tao. Chậc, chỉ cần nghĩ liền thấy vui vẻ."
"Tạm biệt."
Cao Nhược Vân xoay người định ra ngoài thì phía sau Thái Vy liền dùng gậy đánh vào gái khiến cô ta ngất đi.
Thái Vy khinh bỉ nhìn hai người: "Hai đứa mày đều ngu như nhau, hôm nah tụi mày phải chôn cùng tao."
Mùi xăng thoang thoảng theo không khí bay vào nhanh chóng lan rộng khắp phòng. Thái Vy nhàn nhã ngồi trên ghế lấy điên thoại ra bấm gọi.
"Lục Khởi Phong, anh vẫn khỏe chứ."
"..."
"Chậc, mau đến bắt em đi nếu không sẽ phải xuống địa phủ mới bắt được đấy."
"..."
"Anh yên tâm, em sẽ không xuống dưới một mình đâu. Hạ Yên sẽ bồi tán theo em."
Thái Vy nói xong liền hả hê cười lớn, cô ta cứ ngồi im ở đó cứ như chờ Lục Khởi Phong đến bắt mình.
"Thái Vy, sao cô lại ở đây?"
Nụ cười trên môi cô ta tắt ngắt gương mặt nhanh chóng đổi thành vẻ nham hiểm: "Sao lại không thể chứ? Cô đừng nghĩ Lục Khởi Phong đẩy tôi sang nước S là tôi sẽ không thể trở về được, anh ta là một con cáo già tôi cứ nghĩ anh ta thật sự tốt với mình. Nhưng không, khi tôi vừa đặt chân tới nước S bao nhiêu tai họa lập tức đổ lên đầu, làm gì có chuyện qua đấy để phát triển sự nghiệp? Tất cả đều là bẫy do anh ta bày ra, tôi cứu mạng anh ta vậy mà anh ta lại đối xử với tôi như thế. Chính sự xuất hiện của cô đã khiến anh ấy rời xa tôi, tôi không sống tốt thì các người đừng mơ."
Trong lòng Hạ Yên dâng lên cảm giác sợ hãi nhưng bên ngoài vẫn cố giữ nét bình tĩnh, cô phải làm sao để thoát khỏi cô ta đây. Không, chắc chắn Khởi Phong sẽ sớm tìm được cô.
"Sao? Cô nghĩ anh ta sẽ mau chóng đến cứu cô à?"
"Thái Vy, nếu cô dám làm hại tôi anh ấy sẽ không tha cho cô đâu."
Cô ta nở nụ cười nham hiểm nhìn Hạ Yên: "Tôi biết anh ta sẽ không tha cho tôi, nên hôm nay tôi bắt cô đến đây để làm vật lót đường cho tôi đi xuống địa phủ. Sớm muộn gì anh ta cũng giết tôi, thôi thì kéo cô theo."
Đúng vậy, Lục Khởi Phong sẽ sớm giết cô ta nếu phát hiện ra sự việc năm đó là do chính tay cô ta dựng lên để tiếp cận anh ta. Còn về Hạ Yên, nếu không phải người kia hết lòng che chở thì có lẽ đã thủ tiêu cô từ lâu rồi. Thái Vy từng nợ anh ta một ân tình, anh ta nói cô tuyệt đối không được động vào Hạ Yên còn việc khác anh ta không quan tâm. Nhưng bây giờ đã vào bước đường cùng, dựa vào đâu mà Hạ Yên lại có tất cả còn cô ta thì không? Nếu Hạ Yên quan trọng với bọn họ như vậy thì cô ta muốn thấy họ đau khổ.
Hạ Yên vùng vẩy, cố thoát khỏi sợi dây đang trói buộc mình mà gào lên: "Cô không được làm bậy."
Thấy Hạ Yên quá đổi phiền phức, Thái Vy liền dùng băng keo bịt miệng cô lại rồi đi ra ngoài.
Hạ Yên muốn la lên nhưng bất lức, nhìn xung quanh đây là một ngôi nhà gỗ mục nát xung quanh rất yên tĩnh không nghe thấy tiếng xe cộ. Rốt cuộc cô ta đưa cô đến nơi quái quỹ gì vậy chứ?
Rất nhanh, bên ngoài có người đi vào. Hạ Yên nhìn thấy Cao Nhược Hoa thân tàn ma dại mà nổi cả gai óc, cô thấy hôm nay mình không xong rồi.
"Khó chịu lắm đúng không? Rất nhanh tao sẽ cho mày nếm trải mùi vị của tao. Nhưng mày sẽ đau đớn hơn tao gấp trăm ngàn lần." Cao Nhược Hoa bóp chặt hai bên má cô. Cô ta tàn nhẫn tát Hạ Yên mấy cái rồi dùng chân đá mạnh vào bụng cô.
Hạ Yên đau đớn không thể hét lên, hai tay bị trói chặt không thể bảo vệ được bé cưng trong bụng. Nước mắt trào ra, xin lỗi con có lẽ mẹ không giữ được con rồi.
Cao Nhược Hoa cười thành tiếng, thích thú nhìn Hạ Yên đau đớn nhưng không thể làm gì? Cô ta giật ngược tóc Hạ Yên, độc ác nói: "Tao chờ ngày này lâu lắm rồi, ngày mà tiểu thư cao quý của Hạ gia bị chà đạp, chết dần chết mòn trong tuyệt vọng mà không ai biết. Hạ Thời thương mày nhất, có lẽ anh ta sẽ rất ân hận khi không lấy tao. Chậc, chỉ cần nghĩ liền thấy vui vẻ."
"Tạm biệt."
Cao Nhược Vân xoay người định ra ngoài thì phía sau Thái Vy liền dùng gậy đánh vào gái khiến cô ta ngất đi.
Thái Vy khinh bỉ nhìn hai người: "Hai đứa mày đều ngu như nhau, hôm nah tụi mày phải chôn cùng tao."
Mùi xăng thoang thoảng theo không khí bay vào nhanh chóng lan rộng khắp phòng. Thái Vy nhàn nhã ngồi trên ghế lấy điên thoại ra bấm gọi.
"Lục Khởi Phong, anh vẫn khỏe chứ."
"..."
"Chậc, mau đến bắt em đi nếu không sẽ phải xuống địa phủ mới bắt được đấy."
"..."
"Anh yên tâm, em sẽ không xuống dưới một mình đâu. Hạ Yên sẽ bồi tán theo em."
Thái Vy nói xong liền hả hê cười lớn, cô ta cứ ngồi im ở đó cứ như chờ Lục Khởi Phong đến bắt mình.