Anh mang đồ ăn khuya đến cho cô, có phải anh đã bắt đầu quan tâm cô rồi không? Nhìn hộp cháo trước mắt không hiểu sao cô chưa ăn nhưng lại cảm thấy nó chắc chắn rất ngon. Hai người im lặng ngồi ăn hết hộp cháo, anh ra cửa bấm khóa trái cửa rồi lại vòng vô nói: "Lên giường nằm với anh một lát đi."
Trương Mẫn Nghi ngây người nhìn anh, hôm nay Hạ Thời làm sao ấy nhỉ? Anh quan tâm cô, bây giờ còn chủ động gần gũi với cô nữa. Dù sao hai người đã đính hôn rồi, vài hôm nữa sẽ chính thức thành vợ chồng nên việc ngủ chung trên chiếc giường cũng không gì là quá đáng. Nhưng từ trước đến giờ Hạ Thời chưa bao giờ chủ động với cô như thế, rõ ràng hôm nay người bị tai nạn xe là Yên Yên kia mà?
Trong lúc cô đang ngây người ở đó thì Hạ Thời đã lên giường nghĩ trong phòng trực, giọng nói từ trong vọng ra: "Em không vào thì anh sẽ ra bế em vào đấy."
Cô cầu còn không được nữa, Trương Mẫn Nghi bỏ qua cảm giác e thẹn trong lòng liền cười tủm tỉm đi vào. Anh nằm trên giường chừa cho cô một khoảng, chiếc giường này rất nhỏ nếu hai người nằm thì sẽ rất miễn cưỡng. Trương Mẫn Nghi tháo giày ra nằm lên giường, cô nghiên người cố gắng để không chạm vào anh.
"Nhích vào, em không sợ rơi xuống đất à."
"Em sợ chạm vào anh."
Cô nghe Hạ Thời cười thành tiếng, anh đưa tay kéo cô ôm vào lòng mình, vỗ vỗ lưng rồi nói: "Ngủ đi, anh không làm gì em đâu."
Mặt Trương Mẫn Nghi đỏ lên, cô lí nhí nói: "Em đâu nói không thể làm."
Hạ Thời lật người đè cô dưới thân, nhướng mày: "Hửm? Em vừa nói gì?"
A... Đây không phải Hạ Thời nho nhã thường ngày. Ai đó trả Hạ Thời lại cho cô đi.
Trương Mẫn Nghi vô thức lắc đầu, lắp bắp nói: "Kh... không em đâu có nói gì."
Hạ Thời nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, đây là lần đầu anh nhìn gương mặt cô với khoảng cách gần như thế. Trương Mẫn Nghi rất đẹp, không phải đẹp theo kiểu kiêu sa ra dáng tiểu thư đài cát như Yên Yên, mà cô mang vẻ đẹp mộc mạt với đôi mắt trong veo khi nhìn vào sẽ khiến người khác đắm chìm vào đấy. Bất giác Hạ Thời cúi đầu hôn lên môi cô, đây là lần đầu anh hôn người khác, trước giờ anh chưa từng có bạn gái nên động tác rất vụng về.
Trương Mẫn Nghi trợn tròn mắt, đầu óc cô bây giờ trống rỗng, tay chân mềm nhũn ra vì nụ hôn của anh. Hạ Thời hôn cô rất lâu, anh chỉ đơn thuần hôn cô ngoài ra chẵng làm gì cả. Đến khi buông ra, anh gục xuống vai cô thở dốc, Trương Mẫn Nghi không khá hơn anh là mấy cô sắp tắt thở đến nơi rồi. Hạ Thời lật người nằm xuống cạnh cô, kéo cô vào lòng hôn lên tóc khẽ nói: "Ngủ đi."
Cơ thế cô cứng đờ, tim đập rất nhanh. Trong lòng đang nổ từng đợt pháo hoa.
Trương Mẫn Nghi ơi Trương Mẫn Nghi, anh ấy là chồng mày việc hai người gần gũi là bình thường thôi, sau khi kết hôn còn có thể làm hơn như thế nữa. Cô đưa tay ôm eo anh, vùi đầu vào trong lồng ngực ấm áp của Hạ Thời vui vẻ nhắm mắt lại, giọng mềm mại như nước: "Ngủ ngon."
Có lẽ hôm nay là giấc ngủ ngon nhất của cô từ trước đến giờ. Trong mơ cô nhớ lần mình cứu ba anh, hôm đó cô đi làm về trễ thì gặp một người đàn ông trúng đạn đang nằm trong một con hẻm vắng. Lúc nhìn thấy ông ấy cô cũng sợ hết hồn vì cứ nghĩ ông ấy đã chết, là một bác sĩ nên cô liền bước đến kiểm tra. Ông ấy vẫn còn thở, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Rất may trong túi cô có ít băng gạt nên cô tạm thời sơ cứu để cầm máu lại rồi nhanh chóng đưa ông ấy đến bệnh viện.
Sau khi ông ấy tỉnh lại liền tìm đến cô cảm ơn, lúc này cô mới biết ông là ba Hạ Thời đồng nghiệp của cô đồng thời cũng là người cô thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay. Không biết có phải vì mình quá lộ liễu hay không mà mọi chuyện đều lọt vào tầm mắt ông Hạ, ông ấy thường xuyên mời cô đến nhà dùng cơm. Lần đầu tiên cô gặp Yên Yên đã rất thích em ấy, cô đến với Hạ Thời một phần rất lớn nhờ Yên Yên. Chính em ấy đề nghị với ông Hạ rằng nếu Hạ Thời chưa có người mình thích thì cô là một lựa chọn tốt nhất cho Hạ Thời. Vậy mà Hạ Thời lại chấp nhận, vào đêm liên hoan giao thừa năm ngoái anh đã cầu hôn cô trước tất cả đồng nghiệp trong bệnh viện. Lúc đó cô rất bất ngờ vì hai người chưa hẹn hò mà anh lại cầu hôn cô, nhưng nếu muốn được danh chính ngôn thuận được ở bên người mình yêu thì đây là cách tốt nhất và cô đã đồng ý.
Sau đó hai người nhanh chóng làm lễ đính hôn, còn hôn lễ thì dời đến năm nay. Chỉ vài hôm nữa thôi cô sẽ chính thức là vợ anh, có một gia đình hoàn chỉnh mà cô đã ao ước từ bé. Bởi vì là trẻ mồ côi nên cô thật sự rất mong mình có một gia đình trọn vẹn mà gia đình anh lại cho cô cảm giác đó.
Trương Mẫn Nghi ngây người nhìn anh, hôm nay Hạ Thời làm sao ấy nhỉ? Anh quan tâm cô, bây giờ còn chủ động gần gũi với cô nữa. Dù sao hai người đã đính hôn rồi, vài hôm nữa sẽ chính thức thành vợ chồng nên việc ngủ chung trên chiếc giường cũng không gì là quá đáng. Nhưng từ trước đến giờ Hạ Thời chưa bao giờ chủ động với cô như thế, rõ ràng hôm nay người bị tai nạn xe là Yên Yên kia mà?
Trong lúc cô đang ngây người ở đó thì Hạ Thời đã lên giường nghĩ trong phòng trực, giọng nói từ trong vọng ra: "Em không vào thì anh sẽ ra bế em vào đấy."
Cô cầu còn không được nữa, Trương Mẫn Nghi bỏ qua cảm giác e thẹn trong lòng liền cười tủm tỉm đi vào. Anh nằm trên giường chừa cho cô một khoảng, chiếc giường này rất nhỏ nếu hai người nằm thì sẽ rất miễn cưỡng. Trương Mẫn Nghi tháo giày ra nằm lên giường, cô nghiên người cố gắng để không chạm vào anh.
"Nhích vào, em không sợ rơi xuống đất à."
"Em sợ chạm vào anh."
Cô nghe Hạ Thời cười thành tiếng, anh đưa tay kéo cô ôm vào lòng mình, vỗ vỗ lưng rồi nói: "Ngủ đi, anh không làm gì em đâu."
Mặt Trương Mẫn Nghi đỏ lên, cô lí nhí nói: "Em đâu nói không thể làm."
Hạ Thời lật người đè cô dưới thân, nhướng mày: "Hửm? Em vừa nói gì?"
A... Đây không phải Hạ Thời nho nhã thường ngày. Ai đó trả Hạ Thời lại cho cô đi.
Trương Mẫn Nghi vô thức lắc đầu, lắp bắp nói: "Kh... không em đâu có nói gì."
Hạ Thời nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, đây là lần đầu anh nhìn gương mặt cô với khoảng cách gần như thế. Trương Mẫn Nghi rất đẹp, không phải đẹp theo kiểu kiêu sa ra dáng tiểu thư đài cát như Yên Yên, mà cô mang vẻ đẹp mộc mạt với đôi mắt trong veo khi nhìn vào sẽ khiến người khác đắm chìm vào đấy. Bất giác Hạ Thời cúi đầu hôn lên môi cô, đây là lần đầu anh hôn người khác, trước giờ anh chưa từng có bạn gái nên động tác rất vụng về.
Trương Mẫn Nghi trợn tròn mắt, đầu óc cô bây giờ trống rỗng, tay chân mềm nhũn ra vì nụ hôn của anh. Hạ Thời hôn cô rất lâu, anh chỉ đơn thuần hôn cô ngoài ra chẵng làm gì cả. Đến khi buông ra, anh gục xuống vai cô thở dốc, Trương Mẫn Nghi không khá hơn anh là mấy cô sắp tắt thở đến nơi rồi. Hạ Thời lật người nằm xuống cạnh cô, kéo cô vào lòng hôn lên tóc khẽ nói: "Ngủ đi."
Cơ thế cô cứng đờ, tim đập rất nhanh. Trong lòng đang nổ từng đợt pháo hoa.
Trương Mẫn Nghi ơi Trương Mẫn Nghi, anh ấy là chồng mày việc hai người gần gũi là bình thường thôi, sau khi kết hôn còn có thể làm hơn như thế nữa. Cô đưa tay ôm eo anh, vùi đầu vào trong lồng ngực ấm áp của Hạ Thời vui vẻ nhắm mắt lại, giọng mềm mại như nước: "Ngủ ngon."
Có lẽ hôm nay là giấc ngủ ngon nhất của cô từ trước đến giờ. Trong mơ cô nhớ lần mình cứu ba anh, hôm đó cô đi làm về trễ thì gặp một người đàn ông trúng đạn đang nằm trong một con hẻm vắng. Lúc nhìn thấy ông ấy cô cũng sợ hết hồn vì cứ nghĩ ông ấy đã chết, là một bác sĩ nên cô liền bước đến kiểm tra. Ông ấy vẫn còn thở, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Rất may trong túi cô có ít băng gạt nên cô tạm thời sơ cứu để cầm máu lại rồi nhanh chóng đưa ông ấy đến bệnh viện.
Sau khi ông ấy tỉnh lại liền tìm đến cô cảm ơn, lúc này cô mới biết ông là ba Hạ Thời đồng nghiệp của cô đồng thời cũng là người cô thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay. Không biết có phải vì mình quá lộ liễu hay không mà mọi chuyện đều lọt vào tầm mắt ông Hạ, ông ấy thường xuyên mời cô đến nhà dùng cơm. Lần đầu tiên cô gặp Yên Yên đã rất thích em ấy, cô đến với Hạ Thời một phần rất lớn nhờ Yên Yên. Chính em ấy đề nghị với ông Hạ rằng nếu Hạ Thời chưa có người mình thích thì cô là một lựa chọn tốt nhất cho Hạ Thời. Vậy mà Hạ Thời lại chấp nhận, vào đêm liên hoan giao thừa năm ngoái anh đã cầu hôn cô trước tất cả đồng nghiệp trong bệnh viện. Lúc đó cô rất bất ngờ vì hai người chưa hẹn hò mà anh lại cầu hôn cô, nhưng nếu muốn được danh chính ngôn thuận được ở bên người mình yêu thì đây là cách tốt nhất và cô đã đồng ý.
Sau đó hai người nhanh chóng làm lễ đính hôn, còn hôn lễ thì dời đến năm nay. Chỉ vài hôm nữa thôi cô sẽ chính thức là vợ anh, có một gia đình hoàn chỉnh mà cô đã ao ước từ bé. Bởi vì là trẻ mồ côi nên cô thật sự rất mong mình có một gia đình trọn vẹn mà gia đình anh lại cho cô cảm giác đó.