• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Yên ngoan ngoãn ở lại bệnh viện điều dưỡng cơ thể, Lục Khởi Phong dọn đồ đến ở cùng cô. Khi anh đi làm Hạ Thời và Trương Mẫn Nghi sẽ thay phiên nhau đến trông chừng cô. Ông Hạ nói sau khi xuất viện thì đón Hạ Yên về nhà họ Hạ chăm sóc, ở biệt thự riêng của Lục Khởi Phong ông không yên tâm.

Sáng nay sau khi Lục Khởi Phong vừa rời đi thì Trương Mẫn Nghi đến. Nhìn Hạ Yên nằm trên giường bệnh Trương Mẫn Nghi vô cùng áy náy. Suýt chút nữa thôi Hạ Yên vì bảo vệ mình mà sảy thai.

Trương Mẫn Nghi mím môi, không dám nhìn thẳng Hạ Yên nói: "Yên Yên, chị xin lỗi."

Hạ Yên nắm lấy tay cô ấy, nói: "Cao Nhược Hoa mới là kẻ có lỗi, nhưng mà em vẫn giận chị đấy. Em giận vì chị quá lương thiện, để cô ta dễ dàng bắt nạt. Nếu chị muốn em không giận thì sau này không được như vậy nữa đấy."

Trương Mẫn Nghi đỏ mắt nắm tay Hạ Yên: "Yên Yên, sau này chị sẽ không để người khác bắt nạt mình nữa."

Cô mỉm cười nhìn chị dâu mình: "Được."

Hai người trò chuyện một lúc thì Trương Mẫn Nghi phải đi làm việc. Người này vừa đi thì người kia lại đến, Hạ Thời mang khuôn mặt cực kỳ khó coi bước vào.

"Ai cho anh ăn thuốc súng à?"

Mặt đen như đáy nồi vậy đấy.

Hạ Thời kéo ghế ngồi cạnh giường cô, bắt đầu tuôn ra một tràn: "Em đó, tính khí nóng nảy giống ai vậy? Biết rõ Cao Nhược Hoa là đồ không có não vậy mà còn đôi co với cô ta. Rất may là em và cháu anh không sao."



Cô nghe anh trai mình càm ràm mà bực bội nói: "Hừ, là do cô ta kiếm chuyện trước. Nói thật nếu hôm qua không có con, em đã nhổ hết tóc trên đầu cô ta sau đó đánh cho mặt mũi cô ta sưng như cái đầu heo rồi."

Hạ Yên đưa tay xoa xoa bụng mình, nói tiếp: "May là bé con không sao nếu không em sẽ cào nát cả nhà họ Cao."

"..." Quả thật là em gái anh, hy vọng sau này khi con bé sinh ra cháu anh thì bé con sẽ không như mẹ nó.

"Yên Yên, bây giờ em có thấy không ổn chỗ nào nữa không? Hôm qua làm anh hồn vía lên mây."

Hạ Yên lắc đầu, nhưng nghĩ đến việc gì đó liền tinh nghịch nói: "Tiểu Thời Thời..."

Lại nữa rồi, chắc chắn con bé lại muốn xin anh gì đó rồi.

"Nói đi, em muốn gì?"

Hạ Yên mỉm cười: "Em muốn ăn cháo do Tiểu Thời Thời nấu thôi."

Anh xoa đầu cô, cưng chiều nói: "Được thôi. Sau khi kết thúc ca trực, chiều náy sẽ mang đến cho em."

Cô đưa tay lên ra hiệu đồng ý, cảm thấy có hơi buồn ngủ nên liền nằm xuống nhắm mắt lại.

Hạ Thời đợi hơi thở cô đều đều rồi mới rời đi. Bên ngoài Lục Khởi Phong đã cho người canh chừng Hạ Yên, đề phòng bất trách như hôm qua.



Do tác dụng của thuốc Hạ Yên ngủ một giấc dài đến chiều, vừa mở mắt ra liền thấy Lục Khởi Phong đang chăm chú làm việc. Thấy cô tỉnh dậy anh liền bỏ laptop sang một bên đi đến cạnh giường vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô ân cần hỏi: "Em đói chưa? Anh bảo người mang thức ăn vào nhé."

Cô lắc đầu rồi ôm ngang eo anh, tham lam hít thở mùi hương thanh sạch từ trên người Lục Khởi Phong. Giọng nói lười biếng vì vừa tỉnh dậy: "Em chưa đói, em phải đợi cháo do Tiểu Thời Thời nấu."

"Thế có thấy không khỏe chỗ nào không?"

Hạ Yên lại lắc đầu, cô liền hỏi suy nghĩ trong đầu mình: "Khởi Phong, anh thích trai hay gái."

Lục Khởi Phong vuốt tóc cô, thuận miệng nói: "Trai hay gái đều được chỉ cần là em sinh. Nhưng nếu là con gái thì càng tốt."

Các gia tộc thường sẽ trọng nam khinh nữ, sao Lục Khởi Phong lại đi ngược lại thế? Hạ Yên ngước mắt nhìn anh khó hiểu hỏi: "Anh không thích con trai à?"

Lục Khởi Phong thẳng thắng nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Anh không muốn sau này có thêm một thằng nhóc giành vợ với mình, đã vậy còn không thể làm gì nó."

Hạ Yên bật cười, dùng câu của anh trị lại anh: "Thế chẵng phải em sinh ra con gái là tự sinh ra tình địch cho mình à? Người ta thường nói con gái là người tình kiếp trước của ba."

Lục Khởi Phong nhất thời câm nín, hồi lâu sau anh mới nói lại: "Anh sẽ chỉ chung thủy với mỗi em thôi."

Hạ Yên lườm anh, nói thì hay lắm: "Hừ, để rồi xem anh sẽ tự vả mặt mình như thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK