Hòn đảo mà hai người đến là đảo tư nhân vì thế trên đảo không có một bóng người. Lục Khởi Phong đưa cô đến biệt thự ba mặt giáp biển, phía sau là núi cao. Hai người bước vào trong nhà, mọi thứ bên trong điều rất tuyệt, nhìn sơ qua đầy đủ mọi tiện nghi. Mùi nước sơn mới còn thoang thoảng trong không khí, anh nắm tay cô dắt lên tầng rồi vào phòng ngủ chính.
Hạ Yên vào phòng liền chạy ra ban công, khung cảnh bên ngoài làm lòng cô xao xuyến, biển xanh, cát trắng nắng vàng.
Lục Khởi Phong ôm lấy cô từ phía sau, càm tựa vào vai Hạ Yên, trầm giọng hỏi: "Thích không?"
Hạ Yên xoay người lại choàng tay lên cổ anh, hôn xuống má: "Em rất thích. Cảm ơn anh."
Khung cảnh bên ngoài rất đẹp nhưng nó chỉ làm nền góp phần tôn lên vẻ đẹp của người phụ nữ đứng ngay trước mặt anh. Gương mặt xinh đẹp của cô mỗi khi cười đều làm người khác nhớ mãi không thôi, đáy lòng anh chấn động mạnh mẽ. Ngay giây phút này trong lòng anh chợt nảy ra một ý nghĩ sẽ nhốt cô cả đời trên đảo này để những người đàn ông tơ tưởng vợ anh đều phải từ bỏ ý định. Hạ Yên chỉ thuộc về mình anh, chỉ có anh được phép nhìn thấy cô.
Nhưng, anh chỉ dám nghĩ chứ không dám làm. Gia thế Hạ gia không phải bình thường, nếu anh dám làm vậy thật thì cả gia tộc nhà họ Hạ cùng với ông nội anh sẽ lật tung cả nước lên mất, khi đó ngay cả tính mạng anh cũng gặp nguy hiểm chứ đừng nói ngày ngày được nhìn thấy cô. Chỉ cần nghĩ đến phong thái uy nghiêm, khí thế bức người toát ra từ người ba vợ làm anh chợt rùng mình. Nếu ông mà biết anh có ý nghĩ này sẽ đánh vỡ đầu anh cho anh khỏi nghĩ luôn đấy.
Thấy anh ngẩn người ra đó, Hạ Yên véo eo anh: "Đang ở bên cạnh em mà tơ tưởng đến cô nào đấy."
"Anh không dám. Bà xã anh xinh đẹp thế này anh làm gì còn suy nghĩ tơ tưởng đến người khác nữa chứ."
Quả thật anh không dám và chưa từng nghĩ đến việc phản bội cuộc hôn nhân này. Ngay từ bé anh và mẹ đã chịu những trận đòn roi từ bố, ông ấy vì người phụ nữ khác mà hành hạ hai mẹ con anh. Đó là ám ảnh lớn nhất cuộc đời anh. Lục Khởi Phong đã tự hứa với lòng sau này sẽ không đối xử với vợ con mình như cái cách ba anh đã làm. Anh căm ghét điều đó huống hồ vợ anh bây giờ còn là Hạ Yên, cô gái ngay từ nhỏ đã luôn bám lấy anh. Anh chưa, từng có ý nghĩ làm tổn thương cô. Đêm tân hôn là do anh mất kiểm soát, anh nghĩ rằng cô lừa anh lên giường để anh phải cưới cô nhưng không tất cả mọi chuyện là do ông nội anh làm. Hạ Yên hoàn toàn không hay biết.
Hạ Yên bĩu môi nhìn anh, xoa xoa bụng: "Em đói rồi, muốn ăn."
"Được, hôm nay anh sẽ trổ tài nấu cho em ăn."
Hạ Yên khó tin nhìn anh, một cậu ấm như anh mà biết nấu ăn sao?
"Không tin chứ gì, đi theo anh."
Nữa giờ sau quả thật Lục Khởi Phong đã nấu xong, nhìn những đĩa thức ăn trên bàn Hạ Yên càng khó tin hơn. Nếu không phải tận mắt nhìn cô tuyệt đối sẽ nghĩ là người khác làm.
"Khởi Phong, anh biết nấu ăn từ khi nào thế?" Ở bên anh từ nhỏ nhưng cô chưa từng nhìn thấy anh nấu ăn.
"Từ lúc nhỏ, trước khi ông nội đón về thì anh rất hay nấu cho mẹ ăn."
Cô nhớ lúc anh vừa được đón về rất nhút nhát chẵng chịu tiếp xúc với ai. Ông nội anh hay đưa anh đến nhà cô chơi, khi cô ý thức thì đã như vậy rồi.
"Khi ấy anh bao nhiêu tuổi thế?"
Lục Khởi Phong đang dọn thức ăn lên, thản nhiên trả lời: "Sáu tuổi thôi."
"Sáu tuổi? Anh đùa em đấy à? Nhà họ Lục tuyệt đối sẽ không để anh làm đâu."
Phải, cô nói rất đúng nhà họ Lục sẽ không để anh làm. Nhưng đó là sau khi anh và mẹ được ông nội đón về còn trước đó anh và mẹ sống cùng ông ấy ở nơi khác ông nội hoàn toàn không hay biết về chuyện ba anh ngoại tình rồi đánh đập mẹ con anh. Người làm trong nhà bị đuổi đi hết, những lúc mẹ bệnh anh phải tự làm lấy tất cả. Anh, Hạ Thời và Hạ Yên đều thiếu may mắn như nhau vì không có một gia đình trọn vẹn. Có lần anh từng nói như vậy với Hạ Thời, nhưng cậu ấy lại lắc đầu cười nói: "Thật ra chúng ta vẫn may mắn hơn Yên Yên, con bé còn chưa biết tình thương từ mẹ như thế nào thì mẹ đã rời khỏi rồi."
Lục Khởi Phong không muốn nhắc đến quá khứ đau lòng kia nữa, anh nhanh chóng dọn bát ra kéo ghế ngồi xuống cạnh cô: "Ăn thôi."
Thức ăn trên bàn nhanh chóng thu hút nên Hạ Yên liền quên mất việc kia. Lục Khởi Phong gấp thức ăn vào bát còn nhiệm vụ của cô là ăn hết. Hạ Yên ăn rất nhanh dường như rất ngon miệng, khóe miệng anh cong lên: "Ngon lắm à?"
Hạ Yên đầy một miệng thức ăn, gật đầu.
Lục Khởi Phong cười rạng rỡ hơn, vô thức nói: "Mẹ anh nấu còn ngon hơn, hôm nào dắt em về nhà chính thưởng thức nhé."
Gương mặt Hạ Yên cứng đờ lại, đôi mắt lộ rõ vẻ không vui: "Có mẹ thật tốt." Nhưng rất tiếc cô không có mẹ.
Nhưng chữ sau đó Hạ Yên không nói ra vì sợ làm ảnh hưởng đến anh. Nhưng tâm tình trên gương mặt cô anh đều nhìn thấy, Lục Khởi Phong đau lòng nói: "Mẹ của anh cũng là mẹ của em kia mà."
"Đúng thế, cũng là mẹ của em." Quả thật mẹ của anh rất tốt với cô, bà là người rất ấm áp.
Hạ Yên vào phòng liền chạy ra ban công, khung cảnh bên ngoài làm lòng cô xao xuyến, biển xanh, cát trắng nắng vàng.
Lục Khởi Phong ôm lấy cô từ phía sau, càm tựa vào vai Hạ Yên, trầm giọng hỏi: "Thích không?"
Hạ Yên xoay người lại choàng tay lên cổ anh, hôn xuống má: "Em rất thích. Cảm ơn anh."
Khung cảnh bên ngoài rất đẹp nhưng nó chỉ làm nền góp phần tôn lên vẻ đẹp của người phụ nữ đứng ngay trước mặt anh. Gương mặt xinh đẹp của cô mỗi khi cười đều làm người khác nhớ mãi không thôi, đáy lòng anh chấn động mạnh mẽ. Ngay giây phút này trong lòng anh chợt nảy ra một ý nghĩ sẽ nhốt cô cả đời trên đảo này để những người đàn ông tơ tưởng vợ anh đều phải từ bỏ ý định. Hạ Yên chỉ thuộc về mình anh, chỉ có anh được phép nhìn thấy cô.
Nhưng, anh chỉ dám nghĩ chứ không dám làm. Gia thế Hạ gia không phải bình thường, nếu anh dám làm vậy thật thì cả gia tộc nhà họ Hạ cùng với ông nội anh sẽ lật tung cả nước lên mất, khi đó ngay cả tính mạng anh cũng gặp nguy hiểm chứ đừng nói ngày ngày được nhìn thấy cô. Chỉ cần nghĩ đến phong thái uy nghiêm, khí thế bức người toát ra từ người ba vợ làm anh chợt rùng mình. Nếu ông mà biết anh có ý nghĩ này sẽ đánh vỡ đầu anh cho anh khỏi nghĩ luôn đấy.
Thấy anh ngẩn người ra đó, Hạ Yên véo eo anh: "Đang ở bên cạnh em mà tơ tưởng đến cô nào đấy."
"Anh không dám. Bà xã anh xinh đẹp thế này anh làm gì còn suy nghĩ tơ tưởng đến người khác nữa chứ."
Quả thật anh không dám và chưa từng nghĩ đến việc phản bội cuộc hôn nhân này. Ngay từ bé anh và mẹ đã chịu những trận đòn roi từ bố, ông ấy vì người phụ nữ khác mà hành hạ hai mẹ con anh. Đó là ám ảnh lớn nhất cuộc đời anh. Lục Khởi Phong đã tự hứa với lòng sau này sẽ không đối xử với vợ con mình như cái cách ba anh đã làm. Anh căm ghét điều đó huống hồ vợ anh bây giờ còn là Hạ Yên, cô gái ngay từ nhỏ đã luôn bám lấy anh. Anh chưa, từng có ý nghĩ làm tổn thương cô. Đêm tân hôn là do anh mất kiểm soát, anh nghĩ rằng cô lừa anh lên giường để anh phải cưới cô nhưng không tất cả mọi chuyện là do ông nội anh làm. Hạ Yên hoàn toàn không hay biết.
Hạ Yên bĩu môi nhìn anh, xoa xoa bụng: "Em đói rồi, muốn ăn."
"Được, hôm nay anh sẽ trổ tài nấu cho em ăn."
Hạ Yên khó tin nhìn anh, một cậu ấm như anh mà biết nấu ăn sao?
"Không tin chứ gì, đi theo anh."
Nữa giờ sau quả thật Lục Khởi Phong đã nấu xong, nhìn những đĩa thức ăn trên bàn Hạ Yên càng khó tin hơn. Nếu không phải tận mắt nhìn cô tuyệt đối sẽ nghĩ là người khác làm.
"Khởi Phong, anh biết nấu ăn từ khi nào thế?" Ở bên anh từ nhỏ nhưng cô chưa từng nhìn thấy anh nấu ăn.
"Từ lúc nhỏ, trước khi ông nội đón về thì anh rất hay nấu cho mẹ ăn."
Cô nhớ lúc anh vừa được đón về rất nhút nhát chẵng chịu tiếp xúc với ai. Ông nội anh hay đưa anh đến nhà cô chơi, khi cô ý thức thì đã như vậy rồi.
"Khi ấy anh bao nhiêu tuổi thế?"
Lục Khởi Phong đang dọn thức ăn lên, thản nhiên trả lời: "Sáu tuổi thôi."
"Sáu tuổi? Anh đùa em đấy à? Nhà họ Lục tuyệt đối sẽ không để anh làm đâu."
Phải, cô nói rất đúng nhà họ Lục sẽ không để anh làm. Nhưng đó là sau khi anh và mẹ được ông nội đón về còn trước đó anh và mẹ sống cùng ông ấy ở nơi khác ông nội hoàn toàn không hay biết về chuyện ba anh ngoại tình rồi đánh đập mẹ con anh. Người làm trong nhà bị đuổi đi hết, những lúc mẹ bệnh anh phải tự làm lấy tất cả. Anh, Hạ Thời và Hạ Yên đều thiếu may mắn như nhau vì không có một gia đình trọn vẹn. Có lần anh từng nói như vậy với Hạ Thời, nhưng cậu ấy lại lắc đầu cười nói: "Thật ra chúng ta vẫn may mắn hơn Yên Yên, con bé còn chưa biết tình thương từ mẹ như thế nào thì mẹ đã rời khỏi rồi."
Lục Khởi Phong không muốn nhắc đến quá khứ đau lòng kia nữa, anh nhanh chóng dọn bát ra kéo ghế ngồi xuống cạnh cô: "Ăn thôi."
Thức ăn trên bàn nhanh chóng thu hút nên Hạ Yên liền quên mất việc kia. Lục Khởi Phong gấp thức ăn vào bát còn nhiệm vụ của cô là ăn hết. Hạ Yên ăn rất nhanh dường như rất ngon miệng, khóe miệng anh cong lên: "Ngon lắm à?"
Hạ Yên đầy một miệng thức ăn, gật đầu.
Lục Khởi Phong cười rạng rỡ hơn, vô thức nói: "Mẹ anh nấu còn ngon hơn, hôm nào dắt em về nhà chính thưởng thức nhé."
Gương mặt Hạ Yên cứng đờ lại, đôi mắt lộ rõ vẻ không vui: "Có mẹ thật tốt." Nhưng rất tiếc cô không có mẹ.
Nhưng chữ sau đó Hạ Yên không nói ra vì sợ làm ảnh hưởng đến anh. Nhưng tâm tình trên gương mặt cô anh đều nhìn thấy, Lục Khởi Phong đau lòng nói: "Mẹ của anh cũng là mẹ của em kia mà."
"Đúng thế, cũng là mẹ của em." Quả thật mẹ của anh rất tốt với cô, bà là người rất ấm áp.