Xe còn chưa đi thì phía trước đã có người chơi trò chặn đầu xe, không ai khác chinh là Từ Huân. Anh ta tìm đến nhanh như thế chính là vì xe này là của anh ta, chỉ cần mở định vị liền biết bọn họ ở đâu. Không sao, bất quá anh sẽ bồi thường chiếc xe khác cho cậu ta.
"Tiểu Yên, em ngồi cho vững vào." Anh đeo dây an toàn cho cả hai rồi lùi xe lại, lao xe về phía trước tông thẳng vào đuôi xe của Từ Huân rồi chạy đi mất.
Từ Huân vừa nảy rất hoảng sợ, anh lo lắng bởi vì Hạ Yên ở trên chiếc xe đó, chẵng may xảy ra chuyện thì anh sẽ ân hận suốt đời này. Nhưng bây giờ anh nổi giận, Lục Khởi Phong lại lần nữa mang Hạ Yên đi, anh làm sao để giữ cô lại khi mọi chuyện sắp không thể giấu nổi nữa.
Tại bệnh viện, sau khi làm xong mọi kiểm tra. Hạ Yên thành thật nói về quá trình điều trị của mình tại nước S cho bác sĩ nghe. Sau cùng, bác sĩ nói rằng thần kinh của cô rất bình thường chỉ là năm năm trước cô đã trải qua chuyện gì đó rất đáng sợ nên mới dẫn đến hôn mê thời gian dài, thêm vào đó cô lại được thôi miên và nhồi nhét những ký ức mới vào nên bản thân mới sinh ra cảm giác không chân thật. Chỉ cần hiện tại dừng lại việc thôi miên, nghĩ ngơi điều dưỡng cơ thể thì Hạ Yên sẽ mau chóng nhớ lại mọi chuyện.
Hạ Yên mang tâm trạng nặng nề rời khỏi bệnh viện, cô không biết vì sao ba, anh trai lại hùa với Từ Huân để lừa gạt cô. Đã vậy họ còn muốn làm xáo trộn cuộc sống của cô, dựa vào đâu chứ? Bọn họ đã hỏi qua ý kiến của cô chưa?
Tại sao lại như thế?
Lục Khởi Phong nhìn cô khóc, càng đau lòng hơn. Bây giờ bọn họ đã ngồi trên xe, chiếc xe anh lấy của Từ Huân đã bảo Trần Nam mang đi trả cho anh ta. Anh ôm cô vào lòng dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc nữa."
Hạ Yên càng khóc to hơn, cô oán trách nói: "Tại sao mọi người lại lừa em như thế? Không ai hỏi em muốn gì, cần gì?"
"Em đã rất mong mọi chuyện không liên quan đến họ nhưng làm sao đây, mọi chuyện sờ sờ ra trước mắt em làm sao để tin tưởng họ nữa. Khởi Phong, anh đưa em về nhà anh đi, em không muốn về nhà em."
Lục Khởi Phong đưa tay lau nước mắt cho cô, thấp giọng nói: "Cái gì mà nhà anh nhà em hửm? Là nhà của chúng ta, anh đưa em về nhà của chúng ta được không?"
Hai người lên xe trở về biệt thự, nơi này vẫn giống như lúc cô rời đi không thay đổi gì cả. Hạ Yên xuống xe nhìn căn biệt thự rộng lớn trước mắt mình, cảm giác thân thuộc bao quanh cô, trong đầu cô hiện lên từng thước phim về khoảng thời gian mà hai người sống ở đây.
Nhìn cô thẫn thờ đứng im tại chỗ, anh tiến lại gần nắm tay cô dắt vào trong nhà. Dì Lâm nghe tiếng mở cửa vội đi ra từ trong bếp, dì Lâm nhìn thấy Hạ Yên liền mừng rỡ chạy lại: "Cô chủ, cuối cùng cũng đã về rồi. Tôi mừng quá."
Hạ Yên không nhớ người này là ai nhưng cô lại thấy rất quen thuộc, cô nhìn qua anh với ánh mắt cầu cứu. Lục Khởi Phong nói với cô về dì Lâm, dặn dò dì ấy nấu một vài món cô thích rồi đưa cô lên phòng hai người.
Trong phòng, đồ dùng cho trẻ em vẫn còn đó. Hạ Yên bước vào trong nhìn từng món đồ, cô và Khởi Phong đã có con sao? Cô nhình anh khó hiểu hỏi: "Khởi Phong, những thứ này là?"
Ánh mắt anh hiện rõ vẻ đau lòng, anh dìu cô ngồi xuống giường rồi kể lại mọi chuyện cho Hạ Yên nghe. Anh nói có lẽ trong trận hỏa hoạn đó đứa trẻ đó đã mất, còn vì sao khi cô tỉnh lại thấy mình đang ở nước S thì ba cô và Từ Huân mới là người biết rõ.
"Tiểu Yên, năm năm nay anh thật sự hối hận rồi."
"Anh không thể sống thiếu em bởi vì anh yêu em, đã yêu từ rất lâu rồi."
"Tiểu Yên, em ngồi cho vững vào." Anh đeo dây an toàn cho cả hai rồi lùi xe lại, lao xe về phía trước tông thẳng vào đuôi xe của Từ Huân rồi chạy đi mất.
Từ Huân vừa nảy rất hoảng sợ, anh lo lắng bởi vì Hạ Yên ở trên chiếc xe đó, chẵng may xảy ra chuyện thì anh sẽ ân hận suốt đời này. Nhưng bây giờ anh nổi giận, Lục Khởi Phong lại lần nữa mang Hạ Yên đi, anh làm sao để giữ cô lại khi mọi chuyện sắp không thể giấu nổi nữa.
Tại bệnh viện, sau khi làm xong mọi kiểm tra. Hạ Yên thành thật nói về quá trình điều trị của mình tại nước S cho bác sĩ nghe. Sau cùng, bác sĩ nói rằng thần kinh của cô rất bình thường chỉ là năm năm trước cô đã trải qua chuyện gì đó rất đáng sợ nên mới dẫn đến hôn mê thời gian dài, thêm vào đó cô lại được thôi miên và nhồi nhét những ký ức mới vào nên bản thân mới sinh ra cảm giác không chân thật. Chỉ cần hiện tại dừng lại việc thôi miên, nghĩ ngơi điều dưỡng cơ thể thì Hạ Yên sẽ mau chóng nhớ lại mọi chuyện.
Hạ Yên mang tâm trạng nặng nề rời khỏi bệnh viện, cô không biết vì sao ba, anh trai lại hùa với Từ Huân để lừa gạt cô. Đã vậy họ còn muốn làm xáo trộn cuộc sống của cô, dựa vào đâu chứ? Bọn họ đã hỏi qua ý kiến của cô chưa?
Tại sao lại như thế?
Lục Khởi Phong nhìn cô khóc, càng đau lòng hơn. Bây giờ bọn họ đã ngồi trên xe, chiếc xe anh lấy của Từ Huân đã bảo Trần Nam mang đi trả cho anh ta. Anh ôm cô vào lòng dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc nữa."
Hạ Yên càng khóc to hơn, cô oán trách nói: "Tại sao mọi người lại lừa em như thế? Không ai hỏi em muốn gì, cần gì?"
"Em đã rất mong mọi chuyện không liên quan đến họ nhưng làm sao đây, mọi chuyện sờ sờ ra trước mắt em làm sao để tin tưởng họ nữa. Khởi Phong, anh đưa em về nhà anh đi, em không muốn về nhà em."
Lục Khởi Phong đưa tay lau nước mắt cho cô, thấp giọng nói: "Cái gì mà nhà anh nhà em hửm? Là nhà của chúng ta, anh đưa em về nhà của chúng ta được không?"
Hai người lên xe trở về biệt thự, nơi này vẫn giống như lúc cô rời đi không thay đổi gì cả. Hạ Yên xuống xe nhìn căn biệt thự rộng lớn trước mắt mình, cảm giác thân thuộc bao quanh cô, trong đầu cô hiện lên từng thước phim về khoảng thời gian mà hai người sống ở đây.
Nhìn cô thẫn thờ đứng im tại chỗ, anh tiến lại gần nắm tay cô dắt vào trong nhà. Dì Lâm nghe tiếng mở cửa vội đi ra từ trong bếp, dì Lâm nhìn thấy Hạ Yên liền mừng rỡ chạy lại: "Cô chủ, cuối cùng cũng đã về rồi. Tôi mừng quá."
Hạ Yên không nhớ người này là ai nhưng cô lại thấy rất quen thuộc, cô nhìn qua anh với ánh mắt cầu cứu. Lục Khởi Phong nói với cô về dì Lâm, dặn dò dì ấy nấu một vài món cô thích rồi đưa cô lên phòng hai người.
Trong phòng, đồ dùng cho trẻ em vẫn còn đó. Hạ Yên bước vào trong nhìn từng món đồ, cô và Khởi Phong đã có con sao? Cô nhình anh khó hiểu hỏi: "Khởi Phong, những thứ này là?"
Ánh mắt anh hiện rõ vẻ đau lòng, anh dìu cô ngồi xuống giường rồi kể lại mọi chuyện cho Hạ Yên nghe. Anh nói có lẽ trong trận hỏa hoạn đó đứa trẻ đó đã mất, còn vì sao khi cô tỉnh lại thấy mình đang ở nước S thì ba cô và Từ Huân mới là người biết rõ.
"Tiểu Yên, năm năm nay anh thật sự hối hận rồi."
"Anh không thể sống thiếu em bởi vì anh yêu em, đã yêu từ rất lâu rồi."