Chương 75: Thật muốn ăn sống cô!
Phong Hàng Lãng biết Nghiêm Bang và Bạch Mặc chắc chắn đang canh giữ trong phòng camera, đợi hắn cùng người phụ nữ âu yếm nhau!
Nhìn từ mặt khác thì nó cũng chứng minh được một điều, anh cả Phong Lập Hân đã thật sự mát đi niềm tin vào cuộc sống, và cũng mắt đi dũng khí! Bây giờ điều duy nhất mà anh không thể nào buông bỏ được, chính là người em trai cùng cha khác mẹ Phong Hàng Lãng. Đầu tiên anh nhét cho Phong Hàng Lãng một người phụ nữ, sau đó ép Phong Hàng Lãng và người phụ nữ tên Lâm Tuyết Lạc này sinh con.
Sau đó Phong Lập Hân liền có thể chết đi mà không vướng mắc điều gì? Có lẽ trong lòng anh lúc này, đã giống như tro bụi, không còn chút mong muốn sinh tồn nào! Phong Lập Hân càng như vậy, Phong Hàng Lãng càng thêm hận thù! Hận kẻ đã làm tốn thương hắn và anh cả Phong Lập Hân!
Thật ra Phong Hàng Lãng biết, chỉ dựa vào suy nghĩ và thủ đoạn của Phong Nhất Minh, thì không thể nghĩ ra kế hoạch tỉ mỉ như thế được. Tuy ông ta bất mãn với di chúc của ông nội, nhưng ông ta cũng không đến nỗi ra tay một cách độc ác với hắn và anh cả Phong Lập Hân như vậy! Cùng lắm thì phá hỏng, hoặc giá họa, khiến anh cả Phong Lập Hân mắt đi quyền thừa kế tập đoàn nhà họ Phong.
Nếu như Phong Nhất Minh ra tay độc ác đến thế, vậy thì đằng sau ông ta chắc chắn có kẻ sai khiến!
Nhưng kẻ đó là ai chứ?
Chương 75: Thật muốn ăn sống côi _ Với tình huống Phong Lập Hân vẫn luôn bảo vệ người cuối cùng gọi anh xuống kho cứu người, thì Phong Hàng Lãng đã đoán ra được người gọi điện đó là ai, có lẽ chính là Lam Du Du.
Phong Hàng Lãng vẫn luôn cảm thấy, Lam Du Du xuất hiện trong cuộc đời của anh cả Phong Lập Hân không phải là điều ngẫu nhiên, mà là cả một kế hoạch tỉ mỉ phía sau.
Đầu tiên khiến Phong Lập Hân yêu cô ta, yêu cô ta đến mức muốn chết đi sống lại, được anh tin tưởng, từ đó diễn tiếp một đoạn tình yêu cuồng nhiệt! Sau đó tính kế hãm hại hai anh em họ?
Còn bây giờ, cho dù người tên Lam Du Du đã “chết” rồi, nhưng trong lòng Phong Lập Hân vẫn còn lưu lại dấu vết không thể nào phai mờ. Cho dù có dùng nửa mạng sống của Phong Lập Hân, anh cũng phải bảo vệ người phụ nữ đó! Cho dù người phụ nữ đó đã chết rồi!
Phải yêu sâu đậm đến nhường nào mới có thể khiến một người đàn ông không quan tâm đến tính mạng của mình và người thân, bảo vệ một người phụ nữ độc ác giống như thiêu thân lao vào lửa!
Phong Hàng Lãng không thể nào hiểu nổi thứ tình cảm nam nữ này! Ít nhất đến hiện tại, Phong Hàng Lãng vẫn không thể hiểu đượ!
c Ý nghĩ làm cho cơn tức giận vô tận ập tới, Phong Hàng Lãng càng trở nên khó chịu, bất an, giọng nói cũng bắt đầu gắt gỏng hơn: “Tôi bảo em lại đây thì mau lại đây! Đừng ép tôi ra tay!”
Lại nữa rồi! Người đàn ông này lúc nào cũng thế, khi mà hắn bỗng nhiên phiền muộn, thì chỉ biết giày vò cô! Cũng không thèm quan tâm thân phận của cô và hắn không thể vượt quyền được! Ngang ngược khiến người khác tức giận!
Tất nhiên Tuyết Lạc sẽ không tới đó! Cô không muốn tự mình đưa đến cửa để người đàn ông này cợt nhả với mình. Với cả, giờ cô và hắn còn đang bị giam trong một nhà tù, thế mà hắn vẫn còn nghĩ đến chuyện trêu đùa cô được? Đây là mua vui trong nỗi buồn sao? Tuyết Lạc thật sự không thể nào chấp nhận được cách giải trí như vậy!
Đây rõ ràng là muốn dùng cô để tiêu khiển đây mà!
Nhưng cơn tức giận của người đàn ông hiện rõ trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, cô nghĩ người đàn ông này vì cứu mình mà lại bị nhốt ở đây không thoát ra ngoài được, dường như Tuyết Lạc có chút không nỡ. Thế là, cô nhanh chóng bước vào phòng ngủ, cầm một chiếc gối trên giường lên.
Khi cô chỉ cách Phong Hàng Lãng đang ngòi trên sofa một mét, Tuyết Lạc liền ném chiếc gối cho hắn: “Anh… anh vẫn nên ôm cái gối này đi!”
Thật ra Tuyết Lạc còn muốn bổ sung thêm một câu. Anh ôm gồi còn thoải mái hơn ôm cô! Vì gối không biết phản kháng! Còn Tuyết Lạc thì biết! Vả lại nếu nói từ mặt đạo đức nào đó, thì ôm gối thích hợp hơn ôm cô rất nhiều!
h Phong Hàng Lãng nhìn chiếc gối được Tuyết Lạc nhét vào trong lòng mình, đôi lông mày tinh tế nhăn lại, người phụ này lúc nào cũng vậy, mỗi lần muốn thân mật là lại phản kháng!
Nhưng cô không biết rằng, cô phản kháng như thế chỉ khiến dục vọng muốn chỉnh phục của hắn tăng lên mà thôi!
“Lâm Tuyết Lạc, cô không muốn ra ngoài à?” Phong Hàng Lãng gác chân lên trên bàn trà, trong mắt hắn hiện lên vẻ lạnh lùng.
“Tất nhiên là tôi muốn ra ngoài… anh, tìm được cách rồi à?”
Tuyết Lạc thăm dò hỏi.
Tuy rằng người đàn ông này có hơi ngang ngược, lại có hơi gian ác, là một nhân vật rất nguy hiểm. Kết bạn với hắn, chính là đang nhảy múa với loài sói. Nhưng tình hình trước mắt khiến Tuyết Lạc không thể nghĩ nhiều được, dù gì cô và người đàn ông này cũng là người thân! Dựa vào hắn chính là đường thoát duy nhất của cô bây giờ.
“Nếu như em ngoan ngoãn một chút thì tôi sẽ nghĩ ra sớm thôi!
Nhưng nếu như em không ngoan… chỉ sợ ba ngày năm này, mười ngày thậm chí nửa tháng tôi cũng không nghĩ ra đâu!”
Phong Hàng Lãng đổi một tư thế nằm thoải mái hơn trên sofa.
Trông hắn vô cùng thoải mái. Vì Phong Hàng Lãng biết, trước khi hắn và người phụ nữ tên Lâm Tuyết Lạc vẫn chưa sinh con, thì tính mạng của Phong Lập Hân sẽ được an toàn.
“Phong Hàng Lãng, anh đừng như vậy nữa được không? Nếu như anh đã nghĩ ra cách thì hãy làm ngay đi, anh cả Phong Lập Hân của anh còn đang đợi chúng ta về đấy! Sức khỏe anh cả anh không tốt, nhỡ đâu nghe tin chúng ta bị nhốt lại xảy ra sự cố gì thì sao, nhưng chúng ta lại không ở bên cạnh anh ấy, thì làm sao?” Mỗi một câu của Tuyết Lạc đều vô cùng quan tâm đến an nguy của Phong Lập Hân.
Đôi mày nhíu chặt của Phong Hàng Lãng dãn ra, có một loại cảm giác không thể nói rõ được. Có người quan tâm Phong Lập Hân là điều tốt, nhưng người phụ nữ này lại là vợ của hắn… Điều này giống như, có một chút vị chát?
“Cô cũng quan tâm anh cả tôi nhỉ.” Một câu hỏi mà lại không giống câu hỏi, trần thuật nhưng lại không giống trần thuật, mang theo vị chát, mà dường như lại có hơi chua xót? Tóm lại, khuôn mặt của Phong Hàng Lãng âm trầm đến mức ón lạnh.
“Tất nhiên tôi quan tâm anh của anh rồi! Lập Hân là chồng tôi mài!” Tuyết Lạc đáp lại.
“Im miệng! Lần sau không được phép nói những lời này trước mặt tôi! Vì tôi sẽ đánh cô đấy!” Phong Hàng Lãng quát lên, gần như là gào lên.
*.” Tuyết Lạc ngây ra, người đàn ông này sao lại tức giận rồi!
Hình như mình có nói gì sai đâu? Tâm hồn anh ta liệu có phải hơi vặn vẹo không, thế nên mới tức giận không căn cứ như vậy? Với cả đó còn là cơn tức giận không hề báo trướ!
c Động tí là nói muốn đánh cô? Hắn tưởng mình là ai chứ? Luận vai về, hắn còn phải gọi cô là “chị dâu” đấy! Trời đất này làm gì có “em chồng” như hắn chứ, động tí là lại gầm lên với người chị dâu là cô đây, lại còn nói muốn đánh cô?
Lúc này, Phong Hàng Lãng mới nhận ra rằng, trước đây hắn dùng danh nghĩa của anh cả Phong Lập Hân tìm bạn đời, quả thực là loại hành động mua dây buộc mình. Cho dù người phụ nữ tên Lâm Tuyết Lạc trước mặt hắn đang giả vờ trung thành, hay là thật sự bị đạo đức trói buộc, dường như giày vò tới lui, Phong Hàng Lãng hắn vẫn còn vướng mắc trong chuyện này!
Có lúc hắn muốn nổi cáu rất bất ngờ! Nếu như bây giờ hắn nói với người phụ nữ này rằng, Lâm Tuyết Lạc, em là một người phụ nữ ngu ngốc, ngây thơ, thật ra người em cưới không phải Phong Lập Hân, mà là Phong Hàng Lãng đang sống sờ sờ trước mặt em… Thì liệu người phụ nữ đó có tin không?
Vậy chẳng phải có nghĩa là tất cả những gì hắn làm đều là tự chuốc lấy phiền phức hay sao? Còn cô cũng không giống đồng bọn của Phong Nhất Minh!
Nhìn người phụ nữ thường xuyên gây tội, nhưng lại lắm trò khôn vặt trước mặt mình, Phong Hàng Lãng thật sự rất muốn ăn sống côi