Chương 190:
Chưa nói đến việc Tuyết Lạc sớm chiều bên Phong hàng Lãng, ngay cả Viên Đoá Đoá bị người đàn ông ây thô bạo vác một lần thôi đã đủ cảm thấy cả đời khó quên! Phong Hàng: Lãng có mị lực như thế đây, khiên tất cả những người con gái tiệp xúc với anh đều nhở mãi không quên.
“Nhưng Tuyết Lạc, cậu yêu Phong Hàng Lãng thì yêu thôi, nhưng tớ nghĩ tình cảm này quá… Quá hèn mọn rôi!”
Viên Đoá Đoá cũng đang thực sự mâu thuẫn, lời này của Đoá Đoá là khuyên cô hãy dũng cảm yêu đi? Hay là khuyên cô phải biệt “kìm Cương ngựa bên bờ vực thẳm”, n lây phép tặc của một người con gái?
Thực ra Tuyết Lạc hiểu rất rõ, tình cảm này không chỉ hèn mọn, mà còn rất vô liệm sỉ.
Nếu bị truyền ra ngoài, Lâm Tuyết Lạc cô, hai anh em Phong gia đêu sẽ bị đạo đức lên án, chỉ trích đên tan xương nát thịt. Còn Lâm MS: Lạc cô chính là tội nhân đứng đầu gây nên tai hoạ này!
Lâm Tuyết Lạc cô chết cũng không tiếc nhưng nêu lên luy đến hai anh em Phong gia thì chính là tự tạo nghiệt sống không nỗi.
“Đoá Đoá, cậu nghĩ nhiều rồi. Những dấu hôn này đúng là Phong Lập Hân nhà tớ đề lại. Phong Lập Hân nhà tớ ngoài gương mặt bị lửa huỷ hoại ra thì thân thê vẫn rất tuyệt.” Tuyết Lạc nhàn nhạt nói. Cô sẽ không thừa nhận hành vi ngoại tình của mình và Phong Hàng Lãng với bắt kỳ ai.
Viên Đoá Đoá nhìn chằm chằm bộ dạng có chết cũng không thừa nhận của Tuyết Lạc, thở dài một hơi: “Được thôi! Cậu có quyên giữ tình cảm riêng tư của mình! Cậu đừn ng buồn nữa mà tớ cũng sẽ không tiếp tục hỏi. Tớ sẽ xem như chưa nhìn thấy gì, cái gì cũng không biết!”
Việc này liên quan ‹ đến thể diện của Phong gia mà Tuyết Lạc có chết cũng không thừa nhận thì Viên Đoá Đoá cũng không tiện tiếp tục truy. hỏi hay phán xét gì nữa. Phong gia ở Thân Thành có thẻ nói là hiển hách, cao quý, truyền ra những chuyện vô căn cứ là điêu không nên.
“Đoá Đoá, xin lỗi, tớ… ” Tuyết Lạc xin lỗi. Viên Đoá Đoá coi cô là người bạn tốt nhất nhưng cô lại không thê nói thật với cô ấy, khó tránh cảm thấy hỗ thẹn trong lòng.
“Tuyết Lạc, cậu đừng nói thế, tớ tự biệt nói chuyện nặng nhẹ! Nhưng cậu cũng phải bảo vệ chính mình. Nêu có những lời đồn vô căn cứ, mọi người cùng lắm cũng chỉ nói Phong Hàng Lãng có tính phong lưu, nhưng Tuyết Lạc cậu thì chỉ sợ…” Viên Đoá Đoá nuốt lại nửa lời sau.
Thực ra cô muốn nhắc nhở Tuyết Lạc, nêu sự việc bị bại lộ, Phong Hàng Lãng nhiều nhất cũng chỉ bị nói là hành vi của một công tử trăng hoa, nhưng những thứ Tuyệt Lạc phải nhận lại là những lời măng ‹ phôi bị người đời chỉ trỏ. Những năm nay, người đời rất thích chà đạp, bóp méo những người dễ bị ăn hiếp như cô!
“Đoá Đoá, cảm ơn cậu, tớ hiểu rồi.
Sắp vào lớp rồi, cậu mau đi sửa soạn lại đi P Tuyết Lạc chỉnh lại cổ áo của mình, rồi tìm một khăn quảng cổ từ chỗ Đoá Đoá bao quanh cô mình, che đi những dâu hôn ây.
Nhìn dấu hôn bị người đàn ông để lại, Tuyết Lạc hận không được mà cũng không yêu được. Nhưng có một góc nhỏ trong lòng Tuyệt Lạc lại cảm thây mơ hồ. Nêu chính mình không mau chóng cắt đứt tơ tình, cô sẽ bị chìm đăm trong mê hoặc của Phong Hàng Lãng, không cách nào thoát rai Vừa ra khỏi khu ký túc xá nữ, phía.
sau hàng cây ngô đồng rậm rạp bông nhiên có bóng dáng một người, là Phương Diệc Ngôn.
Viên Đoá Đoá thấy thế liền nhanh chóng đứng thẳng, chắn giữa Phương Diệc Ngôn và Lâm Tuyết Lạc: “Phương Diệc Ngôn anh lại làm gì đây? Tuyết Lạc đã là vợ người khác rồi anh còn muốn bám lây cô Ấy?”
Tâm trạng hôm nay của Tuyết Lạc rất tệ, cô thực sự không muốn tranh chấp hay giải thích gì với Phương Diệo Ngôn. Đồng thời cô cũng hiểu, Phi Diệc Ngôn không chỉ xem cô như bạn gái anh ta mà còn cả tình cảm bạn bè đặc biệt giữa hai người.
“Đoá Đoá, không phải anh tới bám lây cô ây, anh thực sự có lời cân nói với Tuyệt Lạc.” Phương Diệc Ngôn mệt mỏi giải thích.