Chương 223:
“Phong Hàng Lãng dựa vào đâu mà không đồng ý cho tôi vào gặp Phong Lập Hân? Tôi là vợ của Phong Lập Hân, tôi mới là người giám hộ đầu tiên của anh ây, Phong Hàng Lãng dựa vào cái gì mà không đồng ý?”
Lại là Phong Hàng Lãng không chol Tuyết Lạc thật sự không nhịn được nữa: “Đều là lúc nào rồi, Phong Hàng Lãng hắn cùng bạo quân giồng nhau, một tay che trời, cái này không được cái kia cũng không được, ai cho hắn có quyên lực như vậy?”
Trong khi Tuyết Lạc đang tranh cãi với quản gia Mạc, cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt bị người từ bên trong chậm rãi mở ra. Sau đó dáng người đứng thẳng của Phong Hàng Lãng xuât hiện trước mặt Tuyết Lạc.
Tuyết Lạc thực sự giật mình.
Mới chỉ có mây ngày, mà người đàn ông này nhìn hốc hác tiêu tụy đi mây năm, mái tóc ngăn khỏe mạnh vì không được chăm sóc nên giờ rối tung, gò má hốc hác xanh xao, cằm râu mọc lún phún, còn có một thân quân áo nhăn nhó… Mới ba ngày, nhìn anh trông như dân tị nạn Syria!
Đôi mắt đỏ tơ máu và đôi môi nứt nẻ của người đàn ông này khiến trái tim Tuyêt Lạc đau đón.
Giờ khắc này, Tuyết Lạc lại không thể thốt ra bát luận cái gì đề chất vấn người đàn ông trước mặt.
Nhưng đột nhiên, người đàn ông di chuyền nhanh. như một con báo, lập.
tức xông lên lấy, tay kẹp vào cô Tuyết Lạc, dùng lực gân như muốn nhắc bồng cô lên khỏi mặt đất.
“Lâm Tuyết Lạc, cô làm loạn như vậy còn Giữa đủ sao? Cô không phải là đã chạy trốn ra khỏi sự trói buộc của Phong gia sao? Vì cái gì còn muôn n lại đây?”
Sự phận nộ của Phong Hàng Lãng chất đầy trong ánh mất, đôi mát anh đỏ rực nh? máu, thô bạo khủng khiếp như quỷ dữ: “Lâm Tuyết Lạc, nêu anh trai tôi không thể tỉnh lại được hoặc là chết đi, tôi sẽ đem tất cả các người tuân táng cùng anh ây.”
Tuyết Lạc không có giấy dụa, lặng lẽ nhìn vào cặp mất tràn đây phẫn nộ, nước mắt liên rơi xuống.
“Nhị thiệu gia… Nhị thiêu gia, cậu đừng như vậy… phụ nhân là vô tội, tôi sẽ cùng Đại thiếu gia tuẫn đáng Quản gia Mạc xông tới ngăn cản Phong Hàng Lãng đang bạo phát như dã thú.
Tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Với sự hợp lực của tất cả mọi người, rốt cuộc cũng đem Phong Hàng Lãng đang tức giận rời đi.
SKN,: khiUn ” Tuyết Lạc bị ngạt thở trong một khoảng thời gian dài, nhịn không được ho khan vài tiếng. Nhìn thây cánh cửa ở hành lang đang khép hờ, nhân lúc mọi người không chú ý, Tuyết Lạc mới khôi phục một chút sức lực liên xông vào.
Cơ hội này là phải nắm chắc. Tuyết Lạc biết, chính mình nếu bỏ lỡ lần này, sẽ không bao giờ còn khả năng thừa nước đục thả câu dưới mí mặt của Phong Hàng Lãng.
Tuyết Lạc vội vã chạy vào, dọc theo hành lang sâu thắm cô nhìn thấy bác sĩ Kim đang nói chuyện với vị bác sĩ người nước ngoài trước cửa số kính lớn. Tuyết Lạc nhanh chóng chạy vệ phía cửa sổ kính.
Lần này, Tuyết Lạc nhìn thấy Phong Lập Hân rất rõ ràng, thân thê gây đên mức gân như chỉ còn lại bộ xương, anh đang yên lặng nằm trên giường trong phòng chăm sóc đặc biệt, bị đủ loại thiết bị kiểm tra đo lường bao vây lấy.
“Lập Hân… thực xin lỗi.” Nước mắt một lần nữa che mờ tầm nhìn của Tuyết Lạc, cô ghé mặt vào trước cửa số kính nghẹn ngào.
Giờ phút này, Tuyết Lạc đột nhiên hiểu ra tại sao Phong Hàng Lãng không đề cô gặp Phong, Lập Hân anh trai anh. Anh không muốn tình cảnh bi thảm của anh trai mình bị phơi bày giữa ban ngày. Đối với Phong Lập Hân, đó là một sự tàn nhân khiên anh ấy đau thầu xương, đối với Phong Hàng Lãng, đó là một nỗi đau không thể chịu đựng được.
Tuyết Lạc hiểu Phong Hàng Lãng, cũng lý giải được Phong Hàng Lãng!
“Cút đi! Anh trai tôi không cần sự đồng tình hay thương hại của bắt kỳ ail” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng Tuyết Lạc.