Chương 143:
Cô đây là điên rồi sao? Như vậy mà quyền luyến nụ hôn của một người đàn ông? Không, sẽ không! Chính mình đôi với anh ta một chút hảo cảm cũng không có! Bạo lực lại vô liêm sỉ, Lâm Tuyết Lạc cô làm sao có thể thích một người như vậy!
Đến tột cùng là chính mình môi lưỡi quyền luyên, hay là trái tim cô?
Tuyết Lạc không dám cần thận suy.
nghĩ, trong lòng hỗn độn không thôi.
Trọng kí túc xá, , Tuyết Lạc như người mắt hồn suýt nữa va phải Viên Đóa Đóa đang ra khỏi cửa.
“Tuyết Lạc, cậu nãy vừa đi đâu? Chạy nhanh như vậy, là bắt nạt tớ chạy không nhanh như cậu sao?” Viên Đóa Đóa than thở.
“À, tớ… tớ ra cửa hàng tạp hóa.”
Tuyết Lạc qua trả lời qua loa.
“Tớ còn tưởng cậu chạy theo Phong Hàng Lãng!” Viên Đóa Đóa thuận miệng nói một câu.
Đột nhiên Viên Đóa Đóa phát hiện sự khác thường của Tuyết Lạc: “Tuyết Lạc, môi cậu bị sao Vậy, nhìn như đang tụ máu lên ấy.”
“A, thật sao? Tuyết Lạc hoảng sợ, theo phản xạ liềm môi làm cho chỗ sưng cảng thêm đau đón.
“Cậu nhìn xem.” Viên Đóa Đóa cầm lấy chiếc gương trên bàn đưa cho Tuyết Lạc.
Tuyết Lạc lúc này mới phát hiện ra răng, môi dưới vô tội của mình thế nhưng lại bị tên đàn ông kia cắn chảy máu!
Người đàn ông đó cầm tỉnh con chó sao? Chỉ biệt căn người.
Nơi nào anh ta cũng có thể căn được, nghĩ tới, Tuyết Lạc lại cảm thấy một đôi đáng yêu đang nằm trong chiếc áo nhỏ cũng bắt giác đau đau. Đó là dấu vết do người nào đó đêm qua để lại.
Kỳ thật, Phong Hàng Lãng muốn cắn cô, hoàn toàn không cân phải cầm tinh con chó.
“Tuyết Lạc, cậu… cậu bị hôn rồi sao?
PhữờtE Diệc Ngôn hay là Phong Hàng Lãng?” Viên Đóa Đóa bát ngờ hỏi tới.
Phương Diệc Ngôn, rất có khả năng, anh ta hiện đang ở trong trường, nhất cự li, anh ta có thê nhân cơ hội mọi lúc mọi nơi mà hành động.
Về phần Phong Hàng Lãng… Tuy ết Lạc không phải vẫn luôn tuyên bố muôn cùng anh ta phân rõ giới hạn sao? Hơn nữa, lúc ấy anh ta đã rời khỏi nhà ăn, chẳng lễ sau đó Tuyết Lạc lại chạy ra đuôi theo Phong Hàng Lãng?
“.” Tuyết Lạc nghẹn họng, Viên Đóa Đóa này cũng quá là thông minh đi, cô không đi làm gián điệp thì thật tiếc!
“Cậu sai rồi, còn có người thứ ba, đó chính là Lâm Tuyết L Lạc tớ! Vừa nãy ở nhà ăn quá mức khẩn trương, không cân thận căn phải môi. Tớ thật không biết Phong, Hàng Lãng uông nhằm thuốc gì thế nhưng lại hạ mình xuống nhà ăn? Anh ta không sợ mình bị thiệt thòi sao?”
Tuyết Lạc bình tĩnh đêm SỰ bối rối trước mắt mà làm dịu lại, đồng thời còn khéo léo chuyền chủ đề.
“Đúng vậy, lúc nãy tớ cũng tháy rất khân trương! Cậu không biết là có bao nhiêu nữ sinh nhìn chằm chằm vào chúng ta đâu! Tớ hồi hộp chết mắt, cảm giác trong ánh mất họ có đủ loại hâm mộ, đô kị! Thật tuyệt” Viên Đóa Đóa say sưa che mặt cười không ngừng.
Đừng nhìn Viên Đóa Đóa bề ngoài là một người lạc quan nhưng thực chất đó chỉ là lớp ngụy trang. Kỳ thật nội tâm của cô lại chất đây tự ti. Cô thích được người khác chú ý, đó là một cảm giác cô tồn tại mạnh mẽ nhất!
Tuyết Lạc tựa hồ không hiểu ý nghĩa của từ “thật tuyệt” trong miệng của Viên Đóa Đóa. Bởi vì cô thây không “tuyệt” chút nào, ngược lại xâu hồ đến mức muốn tìm một cái hỗ mà nhảy xuông.
“Đúng rồi Tuyết Lạc, về sau cậu có phải vê Phong gia ăn cơm trưa không? Tớ nghĩ Phong Hàng Lãng thật sự quan tâm tới cậu đó, còn không ngừng gặp cho cậu thịt kho tàu.” Viên Đóa Đóa có chút hâm mộ.
“Tớ sẽ không trở vê Phong gia ăn cơm trưa đâu! Xa như vậy, đi tới đi lui cũng phải mất một hai tiếng. Phong Hàng Lãng sỡ dĩ quan tâm tới tớ có lẽ là vì sợ tớ chạy trôn và bỏ mặc Phong Lập Hân anh trai hắn.”
Tuyết Lạc suy tư, thành thật mà nói tuy Phong Hàng Lãng bá đạo lại mạnh mẽ, nhưng mỗi lần anh ta ức hiếp cô, Tuyết Lạc lại nảy sinh ảo giác được anh quan tâm.