Chương 127:
“Tuyết Lạc chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, em lại nhẫn tâm với cô ấy như vậy!” Phong Lập Hân thực sự cảm thây có lỗi với Tuyết Lạc.
“Như này đã là gì so với anh, bỏ rơi em trai mình, chỉ một lòng muôn chết?” Phong Hàng Lãng nở một nụ cười lạnh lùng.
Phong Hàng Lãng đưa thuốc tới, Phong Lập Hân căn bản là không muôn uống. Nhưng anh lại không dám không uông. Không chỉ VÌ Tuyết Lạc vô tội, mà còn vì lời nói của dì An “Lần trở về này, Nhị thiếu gia và Tuyết Lạc phu nhân có lẽ thật sự sẽ có tin vui”.
Nếu như Tuyết Lạc thật sự có thai với Phong Hàng Lãng, vậy cô làm sao mà chịu được sự tra tân này của Phong Hàng Lãng!
Hồ dữ cũng không ăn thịt con! Phong Lập Hân sẽ không đề Phong Hàng Lãng làm ra chuyện tồn hại đến cốt nhục của mình.
“Em thả Tuyết Lạc ra đi. Anh hứa với em, đợi lân sinh nhật thứ ba mươi, anh sẽ sang Mỹ điều trị.” Cuối cùng Phong Lập Hân cũng chịu thua, đưa ra thời gian cụ thể.
Phong Hàng Lãng dừng động tác, chậm rãi đặt bát thức ăn đang câm trong tay xuống, sau đó đi tới ôm chặt thân thê gây còm của Phong Lập Hân, khàn khàn nói: “Anh, cảm ơn anhl”
Hai tiếng “cạch” liên tiếp vang lên, đó là âm thanh của khóa chông trộm kép mở ra.
Tuyết. Lạc không quay ‹ đầu lại nhìn, mả vẫn như cũ ngồi gập c đầu gôi dựa vào vách kính trên mát đất, nhìn ánh đèn neon đang chuyền động ở bên ngoài, giỗng như một con búp bê vải bì rách không còn chút hơi thở, chỉ lặng lẽ yên tính ngôi đó.
Phong Hàng Lãng chậm rãi bước vào, tiêng bước chân vừa phải ổn định như để nhắc nhở người phụ nữ là mình đã tới.
Có lẽ là Tuyết Lạc nghe thấy âm thanh này, nhưng cồ không hề quay đầu lại.
Phong Hàng Lãng nhìn thấy bàn trà bên cạnh vẫn còn nguyên vẹn ba phần thức ăn. Một phần là cháo kê buội sáng với bánh khoai nhỏ, hai phần còn lại có lẽ là bữa trưa và bữa tối, mà cả ba phần thức ăn này đều chưa chạm đũa. Nói cách khác, thì cả ngày nay người phụ nữ này đều không có ăn gì.
Ánh mắt Phong Hàng Lãng hơi tối lại, anh đi đến thân ảnh nhỏ nhắn đang nép mình trước vách kính, khẽ nói: “Sao vậy, em muôn kháng nghị tuyệt thực sao?”
“Tôi không ăn, còn có thể tiết kiệm lương thực cho Phong gia các người, quá tôt rồi còn gì!”
Tuyết Lạc vẫn như cũng không quay đầu lại. Vì cô không muốn liếc nhìn người đàn ông đang ở sau lưng một lần nào nữa. Đáy lòng Tuyết Lạc âm ï đau nhói, đau đên mức không thể hít thở nổi.
Phong Hàng Lãng đưa tay ra thử độ âm của phân ăn trưa và tôi, bưng phần thức ăn còn nóng đến chỗ vách tường kính mà Tuyết Lạc đang ngôi.
“Phong gia chúng tôi không thiếu một chút khâu phân mà em tiết kiệm.”
Phong Hàng Lãng nhàn nhạt đáp.
Anh ngồi xuống trong tư thế thẳng tắp của mình, cùng Tuyết Lạc ngồi bền cạnh vách tường kính sát mặt đất.
Sau đó anh gắp một miếng rau cần tây mà Tuyết Lạc yêu thích: “Nào, mở: miệng ra.
Cơ thể Tuyết Lạc đột nhiên rung lên dữ dội, có lẽ cô không thể ngờ rằng, Phong Hàng Lãng lại có thể tự mình đút thức ăn cho cô.
Nhưng sự nhục nhã vô tận từ sâu thảm trong lòng lại đánh úp, đặc biệt là hành động hung bạo của Phong Hàng Lãng, anh không phân biệt phải trái nghe giải thích đã trực tiêp đánh Phương Diệc Ngôn máu đồ thành dòng, Tuyết Lạc thực sự căm ghét người đàn ông này! Anh khinh bạc cô, trêu chọc cô, không tôn trọng cô nhưng cô cũng có thể nhịn được, nhưng sao anh lại có thể đánh một người vô tội như Phương Diệc Ngôn?
Ai đã cho anh cái khí thê tự cao tự đại như vậy? Đề anh coi thường sinh mạng của người khác như rác rưởi?
“Đồ ăn của Phong gia các người tôi không ăn nồi! Cũng không muốn ăn!
Anh mang nó ởi đil” Tuyệt Lạc :. không muốn tranh cãi với người đàn ông này, khuôn mặt tái nhợt buồn bã của cô đều phủ lên một tầng buồn bã thê lương, khiến ai nhìn cũng không nhịn được mà thương xót.
“Sao em có thể không ăn nổi? Ngay cả Nhị thiếu gia cao quý của Phong gia là tôi đây em cũng đã ăn rồi… Mà bây giờ chỉ có một bát cơm mà em lại không ăn nổi!”
Phong Hàng Lãng nhàn nhạt nói.
Nghe có vẻ như đang xoa dịu dỗ dành Tuyết Lạc đang bị tốn thương tâm hôn, nhưng nêu như suy nghĩ cân thận, sắc mặt Tuyết Lạc lập tức đỏ bừng, ngứa răng đên mức muôn căn người.
2 In Tuyết Lạc không nói nên lời. Trái tìm đã trở nên lạnh lẽo trở thành một sa mạc, không còn đủ sức để tranh luận với người đàn ông này.