Chương 145:
Trên con đường duy nhất rời trường, Tuyết Lạc bị Phương Diệc Ngôn chặn lại.
Đã bao nhiêu lần tránh mặt, vẫn không giải quyết được vấn đề hiện tại.
Không còn đường lui, Tuyết Lạc chỉ có thê đối mặt.
“Tuyệt Lạc, nói với anh, em không hạnh phúc. Đề anh có lý do chính đáng giúp eml” phong) Diệc Ngôn bước tới năm lấy tay Tuyết Lạc nhưng lại bị cô né tránh.
“Phương Diệc Ngôn, trên thực tế sự thật không giống như tất cả những gì mà Đóa Đóa đã nói. Không sai, em bị Hạ gia ép buộc nhưng trong đó cũng có một phân là em tự nguyện.” Tuyết Lạc bình tĩnh nói.
“Em nói em cam tâm tình nguyện kết hôn với một người tàn tật bị lửa thiêu rụi thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân? Tuyết Lạc, mặc dù em đủ tốt bụng nhưng em không cao thượng như vậy!” Phương Diệc Ngôn rất hiểu Lâm Tuyết Lạc.
Đúng lúc này, cổng trường truyền tới những tiếng bàn tán và chỉ trỏ: “Mau nhìn người kia, bị bỏng thành cái dạng này mà vần đi ra ngoài, thật là đáng sọ†”
Những cụm từ ngăn gọn như “bị bỏng thành dạng gì rồi”, “còn ra ngoài dọa người” rơi vào tai Tuyết. Lạc, ngay lập tức cô liền liên tưởng đến một người, người chồng Phong Lập Hân của cô.
Có khi nào anh tới trường học không? Lễ nào Phong Hàng Lãng lại lừa mình?
Chắc không phải đâu! Phong Hàng Lãng bắt tay với Viên Đóa Đóa đề bắt nạt Lâm Tuyết Lạc cô vẫn còn có thê, nhưng công trường đang sắp tới giờ tan học, nhiều sinh viên như thế, muôn miệng muôn lời, sao hắn có thể khiến nhiều người giúp bản thân Phong Hàng Lãng hắn được chứ!
Nghe các bạn miêu tả, Tuyết Lạc càng cảm thấy người bị vây trong đám người đó, có lẽ là Phong Lập Hân!
Nhưng Tuyết Lạc đang vội vã định lên phía trước đã bị Phương Diệc Ngôn năm lấy cổ tay, cho dù cô làm thê nào thì cậu ta cũng không đề cô trốn tránh mình một lần nữa.
“Phương Diệc Ngôn, cậu làm gì thê? Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé!
Mau thả tay ral Tôi đã nói rất rõ với cậu rôi, là tôi tình nguyện gả cho Phong Lập Hân. Không liên quan gì đến nhà họ Hạ cả, cũng không liên quan đến những người khác!”
Tuyết Lạc chỉ muốn tránh khỏi sự kìm kẹp của Phương Diệc Ngôn, cô muôn xông vào trong đám người xem, người đang được bàn tán sôi nồi đó, có phải là Phong Lập Hân hay không.
“Bộp” một tiếng, Phương Diệc Ngôn cầm tờ báo hơn bón tháng trước đưa ra trước mặt Tuyết Lạc.
“Tuyết Lạc, cậu nói cậu cam tâm tình nguyện gả cho Phong Lập Hân?
Chính là kẻ tàn tật bị lửa bỏng đến nồi dung mạo không còn hình thù gì, trên người không có chỗ da nào lành lặn cả, đện cuộc sống của mình cũng không thê tự chăm sóc được sao?”
Phương Diệc Ngôn khó lắm mới tìm được một tờ báo bôn tháng trước khi Phong Lập Hân đang cập cứu trong bệnh viện. Phong Lập Hân trên tờ báo đó, toàn thân dường như bị thiêu thành tro bụi vậy, ngũ .quan cũng không còn rõ ràng, giông như con tôm cuộn người lại đề giảm bớt cơn đau trên người vậy.
Bị thế phải đau biết máy!
Tuyết Lạc nhìn nhìn, nước mắt không kìm được mà rơi xuông.
“Tuyết Lạc, cậu đùng tự lừa dôi mình nữa! Cậu gả cho Phong Lập Hân, hoàn toàn là bị nhà họ Hạ ép buộc!
Mình biết cậu lương thiện, cũng biết cậu đồng cảm và thương tí tiệc Phong Lập Hân, nhưng những điều này không thể thay thê cho tình yêu! Cậu chỉ mang cái danh vợ Phong Lập Hân mà thôi! Mà điều Phong Lập Hân cân bây giờ có khi chỉ là điêu trị và được chăm sóc, đó đều là những việc của bảo mẫu và bác sĩ!”
Phương Diệc Ngôn hiểu điêu này, dùng tâm lòng mình phân tích tình hình trước mắt cho Tuyết Lạc, Hy vọng cô có thể hiểu được sự khác nhau giữa “bảo mẫu” và “vợ”!
“Tuyết Lạc, để mình giúp cậu đi!
Thoát khỏi biên khô nhà học Phong, thoát khỏi sự ràng buộc ích kỷ và tàn độc của Phong Hàng Lãng! Nêu như Phong Lập Hân thực sự cân được chăm sóc thì nhà họ Phong có thê mời một bảo mẫu chuyên nghiệp chăm sóc anh ta! Tại sao phải kìm kẹp sự tự do của cậu chứ?”
“Tuyết Lạc, cậu không thể cho đi lòng tốt của mình như thế được, điều đó sẽ liên lụy cậu cả đời đấy!”
Phương Diệc Ngôn càng nói càng kích động. Lúc này, bộ dạng nghiêm túc của cậu ta đã trở thành chúa cứu thế của Lâm Tuyết Lạc.