Chương 212:
“Anh, anh tỉnh rồi à?” Mắt Phong Hàng Lãng toàn là tơ máu: “Anh _ muôn làm gì? Bắt đầu từ hôm nay tất cả sẽ do bỗn thiếu gia đây hầu hạ anh nhé. Thế nào? Đã đủ đẳng cấp chưa?”
Giọng điệu pha trò chỉ là đê tránh cảm giác thương tâm giữa hai anh em. Nhưng cho dù như thế vẫn có thể nghe ra sự buồn bã trong câu nói đùa.
“Thằng nhóc em cuối củng vẫn là để Tuyết Lạc người ta tức giận bỏ đi mắt nôi.” Phong lập Hân nhất quyết không nhắc đến chuyện mắt mặt tối qua của mình.
“Cô gái đó nhỏ mọn thế thôi, đảm bảo ít và nữa em cô ta chắc chắn sẽ y lại. Phong Hàng Lãng ra bộ khống đề ý đến mà thoải mái trả lời.
“Đi rồi thì thôi, đừng tìm cô ấy về nữa.
Nếu như Phong Hàng Lãng em không thích cô ây thì đề cho cô ấy tự do đi.”
Phong Lập Hân nhẹ nhàng thở dài.
Cứ nghĩ Phong Lập Hân sẽ cắn rứt tự trách bản thân mình, lại không ngờ anh lại đột nhiên nghĩ qhông rồi như thế này. Thế này lại càng làm tỉnh thần Phong Hàng Lãng nghỉ ngờ nhiều hơn.
“Cô ta đã bị em dùng qua rồi. Mà cho dù là đồ của Phong Hàng Lãng em vứt đi thì cũng không đến lượt người khác dùng.”
Sự tuyệt tình và lạnh lùng của Phong Hàng lồng càng làm Phong Lập Hân lạnh lòng. Anh biết Phong Hàng Lãng tuyệt đôi sẽ không bao giờ yêu cô gái Tuyết Lạc đó, ở bên cạnh Phong Hàng Lãng sẽ tự chuốc họa vào thân thôi, sống không bằng chết.
Mà Phong Lập Hân anh đã không còn năng lực cũng như tỉnh thần đề đi cứu Tuyết Lạc nữa rôi.
Trầm mặc một lúc, Phong Lập Hân lại mở miệng nói: “Hàng Lãng, em còn nhớ món ngao xào lâu đời góc phô vịnh phía Bặc không, là món anh thích ăn nhất ấy. Đi mua cho anh một phần, anh thèm quá.”
Phong Hàng Lãng trầm mặc một chút, tuy anh ta biết Phong Lập Hân không thể ăn được đồ ăn có tính hàn nhưng vẫn gật đầu. Anh ta đứng lên nhưng sau đó lại ngôi xuông giường bệnh: “Em gọi điện cho Tiểu Tiền bảo anh ta ghé qua phố vịnh Bắc mua về cho anh.”
“Xe của Tiểu Tiền tốc độ sao nhanh được bằng xe của em. Biết ngay là em lại lười không chịu đi. Thôi, không ăn nữa. Dù sao dì An với quản gia Mạc cũng sẽ khóc long trời lở đât không cho anh ăn đâu.” Phong Lập Hân thở dài một hơi.
Xem ra tâm tình và trạng thái của anh không tệ. Có một loại hiện tượng rất tự nhiên, gọi là hồi quang thoái ảnh, mà Phong Lập Hân lúc này lại vì lưu luyễn tia năng ban mai cuỗi cùng của thê giới này mà trở nên cực kỳ thoải mái. Bởi vì qua một lúc nữa thôi là anh sẽ được giải thoát rôi.
Không còn bệnh tật, không còn đau khô vì tình yêu với người mình yêu, không còn kéo theo những người yêu thương mình và những người mình yêu thương phải đau khô.
Thật tốt.
Thấy sắc mặt và trạng thái của anh trai Phong Lập Hân đều rất khá, Phong Hàng Lãng thật sự không muôn làm Phong Lập Hân khó khăn lắm mới có suy nghĩ muốn đồi khầu vị phải thất vọng, đành gật đầu đồng ý: “Được rồi, Phong Đại thiếu gia yêu quý của tôi, hôm nay bổn thiêu gia đi mua đồ ăn cho ngài.”
“Nhớ nhé, đừng để dì An với quản gia Mạc biết đây, không thì anh không được ăn đâu.” Đăng sau giọng điệu trêu đùa của Phong Lập Hân là một trái tim đầy đau đớn đang rỉ máu.
Phong Hàng Lãng hiểu ý ra một dầu tay ra hiệu OK.
Lúc em trai Phong Hàng Lãng xoay người ra khỏi phòng, Phong Lập Hân thiệt chút nữa đã gọi lại. Anh có rất nhiều lời muốn nói với em trai của mình, nhưng lời đến miệng lại không thể mở miệng nói được.
Phong Lập Hân biết rằng, với trí thông minh của Phong Hàng Lãng, chỉ cân anh nói thêm vài chữ, ,chặc chắn Phong Hàng Lãng có thể nắm được manh môi.
Cho nên, Phong Lập Hân chỉ có thể nuốt lại những lời quan tâm và lưu luyến vào trong bụng.