Chương 113:
Dường như trong phút chốc, người đàn ông đang dịu dàng với cô lúc này đã biên thành một vị thần cứu rỗi linh hồn cô.
Khiến cho Tuyết Lạc quên đi việc có nên phản kháng, có muôn phản kháng hay không.
Tựa như một giấc mo!
Trong ảo giác, Tuyết Lạc khẽ rên lên một tiếng, trước đó chính mình như mặt nước tĩnh lặng, nhưng dần dần lại bị ngoại lực nhẹ nhàng mà dịu dàng ở bên ngoài tác động lên tạo nên một trận thủy triêu, từ từ nhân chìm cô trong đó.
Đối với Tuyết Lạc mà nói đó là một loại cảm giác đau âm ỉ.
Nhưng đối với Phong Hàng Lãng mà nói thì đó là một cảm giác vui sướng thoải mái bao quanhl “Em ổn chứ?” Giọng hỏi nhẹ nhàng dịu dàng của người đàn ông như xa như gân, có chút không chân thực.
“Tối… vómioIis Tuyết Lạc cảm thấy khó chịu, nhưng lại cũng không phái rất khó chịu, mà sau đó sự khó chịu đó qua đi, thì lại tiền đến một cảm giác vô cùng ngọt ngào.
“Anh… Anh tiếp tục đi.”
Đây là giọng nói của mình sao?
Khăng định không phải! Lời nói xấu hồ như vậy sao Lâm Tuyết Lạc cô lại có thê nói ra được!
Cho nên, tất cả chuyện này chỉ là đang năm mol “IHÌI… InmEiˆ “Ừm… Sắp xong rồi, ngoan một chút nữa thôi.”
Cuối cùng, cơn mệt mỏi đã đánh bại tất cả, Tuyết Lạc không thể duy trì tinh thần được nữa mà ngất đi.
Phong Hàng Lãng cũng sức củng lực kiệt, anh lười biêng vuôt ve cơ thê trơn bóng của Tuyệt Lạc, ôm chặt cô gái đang bắt tỉnh vào trong lòng.
Buồi sáng bên bờ biển, đẹp đến mức không thê tả xiết.
Đại dương xanh bao la và vô tận, những con sóng không ngừng xô vào, đập vào những tảng đá tạo nên những tiêng va chạm lớn, tung lên bọt biên trăng xóa.
Khi Tuyết Lạc tỉnh lại từ giấc mơ không chân thực kia, ánh mặt trời đã nhô lên khỏi mực nước biển, phá vỡ bầu không khí mát mẻ.
Người đàn ông không còn ở bên cạnh, mà bộ quân áo ngủ khi đó từ trường học đ ra không thể che hết được cảnh xuân của cơ thể.
Ánh ban mai tinh nghịch xuyên qua cửa kính xe, nhìn thây vẻ đẹp của người phụ nữ.
Khuôn mặt tái nhợt của Tuyết Lạc bỗng đỏ bừng vì xâu hồ. Có lẽ đến năm mơ cô cũng không ngờ tới, tư tưởng bảo thủ của bản thân, lại có thể HT đến việc ở trên xe cùng đàn ông làm chuyện…
Đây không phải là rung chắn trong truyền thuyết đó chứ?
Tuyết Lạc xâu hỗ che mặt lại, cô cảm thây khuôn mặt này của mình thực sự không còn cân nữa rồi!
Lâm Tuyết Lạc ơi là Lâm Tuyết Lạc, Sao mày có thể sa đọa như thế? Lại đi ngủ cùng người đàn ông đó trên xe?
Rõ ràng chuyện này nên từ chối! Sự.
tỉnh táo vốn có của mày đi câu mắt rồi hả? Phẩm chát đạo đức của mày trôi đi đâu rồi? Lẽ nào mày đã ném chúng _ đến đảo yava* rồi sao?
* Đảo yava là một quốc gia nhỏ ở nằm cạnh indonesia. Thường được nhắc đến khi nói về một nơi xa xôi, và kín đáo không thể nhìn thầy được.
Không động thì không sao, vừa cử động, Tuyết Lạc có cảm giác cả người gân như tê liệt.
Dù nói đây là một chiếc xe thể thao nhiều tính năng, nhưng đề dùng làm chuyện đó thì không gian và sự thoải mái vẫn còn chưa đủ.
Đến cùng nó cũng chỉ là một chiếc xe thể thao, lại mang dùng vào mục đích khác. Mẫu chốt là Tuyết Lạc là người năm trên đó.
Ơ trong không gian buông lái chật hẹp Tuyệt Lạc mặc lại áo ngủ một cách khó khăn, sau đó liền cúi đầu tìm quân lót của mình mới phát hiện cái quân đáng thương kia đã không cách nào mặc được lên người.
Thật là một người đàn ông thô bạo!
Những hết lần này tới lân khác lại giả vờ là người đàn ông tử tế!
Nhưng quan trọng là cô lại nghiện bộ dáng ôn nhu giả dói của hắn, để hắn thành công chiêm đoạt.
Vẫn còn may, bộ đồ ngủ của cô khá kín đáo. Dù không mặc nội y bên trong nhưng không đến nỗi bị lộ cảnh xuân ra ngoài.