Chương 232:
“Vậy tôi sẽ bắt cô quỳ mỗi ngày trước giường bệnh anh tôi, hối lỗi với anh ây Phong Hàng Lãng tức giận nói, mỗi một chữ đêu vô cùng bực bội: “Cho dù là thi thẻ, tôi cũng sẽ khiến cô trở thành một xác khô ở bên cạnh anh tôi!”
Lời nói của Phong Hàng Lãng khiến Lam Du Du ngây ra. Cô ta không hề nghĩ rằng Phong Hàng. Lãng lại có thể tàn nhẫn như thê. Vì cô ta hiểu hắn!
Cô ta không phải là sợ chết, mà là sợ cho dù mình chết rồi, ngày ngày vẫn phải đối diện với Phong Lập Hân!
Cho dù là thi thể của Lam Du Du, hắn cũng phải biến nó thành xác khô để ở bên Phong Lập Hân? Nghe thôi cũng khiến người khác rợn tóc gáy.
Một Phong Hàng Lãng tàn bạo hung dữ vô cùng đáng sợ. Đến cả, Diệp Thời Niên muôn ngăn cản hắn cũng bị cơn tức giận của hăn dọa sợ. Thật sự đó chính là Satan bước ra từ địa ngục, khát máu, tàn bạo mắt đi lý trí.
Nhưng Tuyết Lạc không hề sợ một Phong Hàng Lãng như vậy. Những gì cô nhìn thây, chỉ là một bộ mặt đáng thương của Phong Hàng Lãng khi mật đi người thân mà thôi.
Cô ôm chặt lấy hắn từ phía saul Tuyết Lạc ôm chặt lấy eo của Phong Hàng Lãng, dùng sự âm áp của mình hóa giải cơn tức giận của hắn.
“Hàng Lãng, cho Lam Du Du một cơ hội đ Anh của anh đã muốn chết vì cô ấy, chắc chăn sẽ muốn sông vì cô ấy! Cho cô ta một cơ hội, cũng chính là cho anh trai anh một cơ hội sống sói! Anh đã nghĩ hết mọi cách rồi, tại Sao không thử cách cuỗi cùng này chứ?”
Thấy cơ bắp trên người Phong Hàng Lãng thả lỏng hơn, Tuyết Lạc biết hắn đã hiểu rồi.
“Hàng Lãng, nói một câu anh không thích nghe, điều mà anh trai anh không yên tâm nhất, không phải là Phong Hàng Lãng anh, mà là Lam Du Du trong lòng anh ấy! Ảnh ấy chắc chắn sẽ không giữ lại mạng sống của mình vì anh, nhưng vì Lam Du Du mà anh ấy có thể chết, cũng có thể sống lại! Thê nên, cho cô ta một cơ hội đil Đồng nghĩa ‘cho anh của anh một cơ hội, cũng cho anh một cơ hội đi!”
Khoảnh khắc này, Tuyết Lạc đột nhiên hiểu được người đàn ông trong lòng mình. Và cô cũng thương xót cho người đàn ông này hơn!
Nhìn \ thấy Phong Hàng Lãng bị Tuyết Lạc ôm lây, trong nháy mắt Lam Du Du bước ra từ trong chiếc lồng Sợ hãi, quay lại sự chiêm hữu vô cùng mạnh mẽ.
SỔ A Lãng ral Con đàn bà vô liêm sỉ Câu nói nhục mạ của Lam Du Du, khiến Tuyết Lạc nghỉ ngờ, Lam Du Du yêu Phong Lập Hân? Hay là Phong Hàng Lãng?
Dưới sự nhận định của bác sĩ Kim, Phong Hàng Lãng cuối cùng đồng ý cho Lam Du Du vào trong.
Nhưng khi Lam Du Du nhìn thây Phong Lập Hân bị bao trùm bởi các loại máy theo dõi sự sống, trong chớp mắt cô ta bỗng cảm thây ghê tởm.
Với lá gan của Lam Du Du, cô ta vốn không sợ một Phong Lập Hân bị bỏng nặng đến nỗi tàn tật. Vả lại trước khi vào trong, bác sĩ Kim cũng đã nói chuyện với cô ta.
Nhưng chỉ khi nhìn thấy khuôn mặt ghê sợ đó, cô ta thật sự cảm thấy muôn nôn. Có lẽ trong lòng cô ta đạng nghĩ, tàn phê như này rội, thà đề anh ta chết một cách yên ồn đi còn hơn! Sống trên đời cũng tốn thức ăn.
Nhưng dưới ánh nhìn lạnh lẽo của Phong Hàng, Lãng, cô ta phải nuốt cảm giác buôn nôn đó vào trong.
Lam Du Du vốn muốn để Phong Hàng Lãng đợi bên ngoài, nhưng nhìn thầy bên ngoài còn người phụ nữ Lâm Tuyết Lạc nữa, cô ta liên thay đổi ý định.
Cô ta không có hảo cảm gì với Phong Lập Hân cả, cũng không tính là tình yêu, có lẽ tất cả những gì cô ta làm chỉ là vì Phong Hàng Lãng.
Lam Du Du năm bàn tay giỗng như quỷ của Phong Lập Hân, sau đó thì thâm với Phong Lập Hân đang nhắm chặt mắt: “Lập Hân… Gorllla…”