• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.

Quyển Ii: Anh Hào Tụ Hội

Sau khi đã tiễn Chu Xuân Đạo và Ngụy Quốc Công về, cha con Thái Chí Phú bắt đầu ngồi thảo luận. Đúng như những gì Ngụy Quốc Công nói, Thái Chí Phú đã yếu thế trong bàn đàm phán.

-Chúng ta không thể dễ dàng đầu hàng như vậy!- Nguyễn Sĩ Cường nói to nhưng không rõ ràng, hơi lắp nhẹ, vì chính y cũng tin rằng điều y vừa nói là không thể. Nhưng nếu cam chịu, y không quen.

-Vậy tam đệ thử nghĩ xem ra còn cách nào để chúng thoát khỏi nguy khốn lúc này nào? Đệ nghĩ rằng tại sao đến giờ ta vẫn còn được an toàn? Là ở đám liều mạng sẵn sàng giết người, làm loạn vì cha. Nhưng nếu ta không thể chu cấp tiền bạc cho chúng, mọi thứ sẽ chấm dứt. TRần Khảng sẽ diệt chung ta như giết một con bọ vậy.- Phạm Văn Phương cắt lời đứa em thứ ba của mình, nói xổ toẹt mọi thứ ra để buộc thằng máu liều nhiều hơn máu não kia nhìn vào thực tế.

-Cho dù có liên hợp với quân Hồng Bàng, thì việc ta làm cũng sẽ hết sức nguy hiểm. Những việc ta làm trước đây đã là cái cớ rất tốt để Trần Khảng triệt phá thì nay việc tư thông với địch tội còn nặng tới đâu nữa chứ? Hơn nữa chúng ta biết kinh doanh những thứ mà quân Hồng Bàng cung cấp sao? Nếu chẳng may lỗ thì sao chứ? Tiền vốn ta dùng để mua hàng sẽ rút ngắn quỹ của ta xuống, khi đó muốn dùng tiền dụ bọn không cần mạng trong Bất Lương Nhân cũng không thể!- Trương Cảnh phân tích thiệt hơn. Lời gã nói cũng không phải vô lý, khiến 5 cha con Thái Chí Phú hơi chùng xuống.

-Vậy thì ta có thể làm trung gian xem!- Mai Văn Thanh đề nghị.

-Trung gian là thế nào?

-Là như bọn dắt gái ấy, ta không bán thân, ta chỉ nói cho khách hàng biết gái xinh ở đâu, giá tiền thế nào, có trò gì hay ho…- Mai Văn Thanh bắt đầu thao thao bất tuyệt về vụ ma cô dắt gái.

-

-Thôi! Chú tưởng anh hai chú là ai chứ hả!- Trương Cảnh nói khiến bầu không khí hơi giãn ra một tí, nhưng phần lớn là vì ý tưởng của Mai Văn Thanh. Đúng thế, làm trung gian giới thiệu sản phẩm, tiền ăn ít nhưng không nguy hiểm, không phải bỏ vốn,…. Đã thế lại rất hợp với Bất Lương Nhân: quan hệ rộng thông qua những đường dây ngầm ở sòng bài, kỹ viện, thu nợ,… và có những tên đầu trâu mặt ngựa đảm bảo việc môi giới không lộ ra.

-Nhưng như vậy cũng khiến tiền lời ít đi nhiều lắm.- Phạm Văn Phương sau khi nhận ra rằng đứa em nuôi này có ý tưởng tốt như vậy, thì liền ghen tỵ. 4 người tuy là anh em, nhưng cũng là những kẻ cạnh tranh, để kẻ khác vượt lên trong mắt Thái Chí Phú thực sự không khôn ngoan.

-Việc này em nghĩ rằng ta nên bàn bạc thêm, chứ em tài năng kém cỏi, sao có thể thông thạo tất cả chứ!- Mai Văn Thanh gãi đầu gãi tai.

-Ha ha ha, tứ đệ à, đệ nên chăm tới chỗ ta, có khi lại nghĩ ra thêm mấy chiêu trò hay đó!- Trương Cảnh gật gù pha trò.

-Nhất định, nhất định rồi thưa nhị ca!- Mai Văn Thanh cười đáp lại.

Nhìn cảnh này, Phạm Văn Phương hơi nhíu mày, gã biết rằng tên khốn Trương Cảnh đã có phần nhỉnh lên khi tỏ ra thân thiết được với tên anh em mowisn ày. Ít nhất gã biết đóng kịch, biết chia rẽ đối thủ để đạt được mục tiêu, một bản chất mà người đứng đầu Bất Lương Nhân phải có. Và TRương Cảnh còn làm thế ngay trước mặt Thái Chí Phú, sau khi gẫ vừa thể hiện sự nhỏ mọn của mình.

-Lão nhị nói đúng đấy, đệ phải siêng năng học tập, thì mới giúp cơ nghiệp của cha vững chãi được.

-Đệ nhất định sẽ cẩn thận nghe lời các vị hương trưởng.- Mai Văn Thanh gật gù.

Lúc này Thái Chí Phú cũng khẽ gật gù trong bụng, tất cả những kẻ mà lão nhận nuôi đều là bậc tinh anh về nhiều mặt, không đứa nào chịu kém cỏi. Lúc này, Thái Chí Phú mới thể hiện bản lĩnh của sự từng trải: Bất Lương Nhân sẽ làm môi giới kiêm luôn vận chuyển hàng hóa- do Thái Chí Phú từng là hải tặc, nên ông ta có mối quan hệ với một số kẻ đi biển, chúng có thể chở hàng hóa cập cảng của Châu Nam Bình trong yên lặng. Ngoài ra để tăng lãi, Thái Chí Phú ra lệnh ăn hai đầu tiền: một là tiền của quân hồng Bàng, một là tiền từ người mua. Chỉ bằng hai giải pháp ấy, mọi thứ đã được hóa giải dễ dàng, không hổ là cánh tay sai đắc lực của Phú TĂng An. Ngoài ra Thái Chí Phú cũng cho rằng hàng hóa không chỉ có thể tiêu thụ ở Châu Nam Bình mà còn có thể đưa lên phía bắc, lên những châu quận khác của Bách Việt.

Tất nhiên, ngay sau khi bản kế hoạch này được thông qua bởi 5 cha con Thái Chí Phú, thì không lâu sau đó một bản tóm tắt toàn bộ kế hoạch này đã được Mai Văn Thanh chuyển cho Chu Xuân Đạo.

-Dựa theo bản kế hoạch này, quân Hồng Bàng chúng ta cũng sẽ đạt được nhiều lợi ích. Vậy thì Thái Chí Phú có lẽ tạm thời không nên đụng tới!- Chu Xuân Đạo nhìn Ngụy Quốc Công với vẻ dò hỏi

-Không, Thái Chí Phú tuy rằng làm lợi cho ta, song ta cũng cần phải có biện pháp khiên Mai Văn Thanh có thêm quyền lực. Mai Văn Thanh chứ không phải Thái Chí Phú mới là kẻ cần được hưởng lợi.

-Hắn đáng tin tới thế ư, cần thiết tới thế ư?

-Hắn có thể không hoàn toàn đáng tin, nhưng quyền lực mà ta có thể đặt vào tay hắn là thứ đáng để hắn tin. Và những lợi ích hắn mang lại thì đang rất cần thiết.- Ngụy Quốc Công đáp lại.

-Vậy thì hãy để hắn đảm nhận việc vận hàng. Khổ cực, vất vả hơn tất cả, chịu nguy hiểm hơn tất cả, và Thái Chí Phú tất sẽ có phần nào cảm động.

-Ta không cần sự cảm động đơn thuần!

-Đúng, nhưng ta cần nắm được những kẻ làm việc vận chuyển, vì bọn chúng chắc chắn không dủ kín miệng và đề phòng với một kẻ như Mai Văn Thanh. Một khi Mai Văn Thanh có được trong tay lực lượng như thế, hắn sẽ dễ dàng cầm được quyền lực của bang phái: Bất Lương Nhân muốn đưa hàng, muốn giao hàng đều phải có Mai Văn Thanh đồng thuận, tức là Mai Văn Thanh sẽ bóp nghẹt mạch tài chính của Bất Lương Nhân. Và nên nhớ ai trả tiền thằng đó làm ông chủ.

-Liệu có thể bị nghi ngờ.

-Có thể, nhưng 3 tên kia: kẻ thì chỉ mong an nhàn sung sướng ( Phạm Văn Phương), kẻ mải nhìn vào việc chạy chọt, mưu mẹo luồn lách ( Trưởng Cảnh), kẻ thì chỉ biết đâm chém đe dọa ( Nguyễn Sĩ Cường), ai sẽ đi làm công việc này, một công việc nặng nhọc, khó khăn, bẩn thỉu, tiếp xúc lũ hạ đẳng.

-Phó Bang Chủ Lý Quốc Nha có thể sẽ được giao vụ này.

-Lý Quốc Nha có thể làm việc cần mẫn, nhưng để có quan hệ với những kẻ làm việc, bọn đầu nậu, bọn tay sai,… thì tên đó có tiền ư!- Chu Xuân Đạo cười và nhìn vào số tiền vàng mà Hoàng Anh Kiệt giao, số tiền dùng để diệt cha con Thái Chí Phú- Nếu hắn không biết làm sao cho kín, cho khéo, cho tốt, thì ta còn cần hắn sao!

-Đúng!- Ngụy Quốc Công gật đầu- Sống trên đời này có ba điều nguy: Ít đức mà được ân sủng nhiều. Tài hèn mà ở địa vị cao. Thân chưa lập công to mà đã đòi hưởng lộc hậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK