• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.

Quyển I: Khởi nghĩa Hồng Bàng

Chương 34: Binh bại như núi lở (4)

Tại trận sông Thâu, Quân Hồng Bàng thua to, Quân Nam Bình nhân cơ hội đuổi đánh, thực như hổ trục quần dương ( con hổ đuổi đàn dê). Quân Hồng Bàng bỏ hết khí giới, cờ quạt, tiền tài xuống mà chạy, Quân Nam Bình thu lại được không xuể, binh sĩ ai nấy cũng nhắt đầy túi, không còn lòng truy đuổi. Còn các tướng, thấy giặc chạy quá nhanh, đuổi cũng không kịp, đã thế voi ngựa bỏ lại quá nhiều, thương binh địch cũng nằm là liệt, bèn nhân cơ hội tập trung đầu giặc lại, chuẩn bị lĩnh quân công. Tuy chúng tướng sĩ vô cùng hoan hỉ, song 3 người lại có cảm giác ngược lại. Đó là lo lắng.

Ngoại trừ Nguyễn Thông bị phục kích phải chạy dài, tức là đã được mục sở thị rằng Quân Hồng Bàng đã có chuẩn bị, thì chỉ có Đặng Cảnh Xuyên và Lee Kang Chul, từ ngay chính diễn biến chiến trường. Quân Hồng Bang thua thì có thua, loạn thì có loạn, nhưng tổng thương vong không hề lớn như dự kiến. Dường như, đây là một bọn người đã được dạy rất kĩ về phương pháp sống sót khi thua trận.

Lính dưới chạy đã khỏe, tướng chạy càng khỏe. Hoàng Mạnh Hưng thân là tướng chỉ huy, vậy mà lâm trận bỏ chạy, cấp tốc mở đường máu mà chạy. Cái gì gã có thể bỏ, thì kiên quyết bo lại, bất kể là voi, là ngựa, thậm chí quăng giáp quẳng nón mà chạy cho nhanh.

Và khi Nguyễn Thông về, mang theo tin tức về lực lượng đóng vai trò cứu nguy cho tàn quân bỏ chạy, thì Lee Kang Chul bắt đầu lo lắng thực sự. Đây là sự bất thường, cực kì bất thường. Lee Kang Chul vội sai người quay lại cấp báo cho cha mình. Trong đầu Kang Chul lúc này, chỉ có một suy nghĩa, quân ta không được thắng nữa.

-----------

-Quân giặc đang tới, ngoài hơn 1 vạn bộ binh Nam Bình, còn có thủy quân tinh nhuệ của Hoằng Hạo. Chúng đang men theo đường biển, một khi chúng đột phá cảng Phù Na, quân ta coi như hai mặt bị vây.- Cố Vấn An Ninh của huyện Hồng, Chỉ Huy Đào Đồng nhìn sa bàn và đống tình báo nhận được.

-Tân quân dù có tập luyện, nhưng thời gian quá ngắn, khó mà cự địch.- Trần Thanh Toàn, hàng tướng từ Động Thạch Hổ, bây giờ phụ trách việc huấn luyện lứa tân binh, thăng lên cấp Chỉ Huy Đại Đội này lắc đầu nói

-Giờ chắc có nhiều kẻ đã bắt đầu có tư tưởng hảng giặc. Ta cần chuẩn bị tư tưởng rằng sẽ có phản loạn trong thành!- Ngụy Quốc Công ( hàng tướng từĐộng Thạnh Hổ), giờ là Chỉ Huy của Quân Báo khẽ gãi cằm.

-Thời buổi nhiễu nhương, lòng người tản mác. Quân của Lý Đại Thủy có danh nghĩa trung ương thảo phạt địa phương, là danh chính. Danh chính thì ngôn thuận, ngôn thuận sự tất thành!- Giám Sát Huyện Hồng, Hoàng Văn Định, cũng là cha đẻ của Kiệt không khỏi bùi ngùi.

-Thế giặc lớn mạnh, đối đầu với chúng không khác gì châu chấu đá xe, có lẽ ta nên khuyên Kiệt rút quân chăng?- TRần Quan Nam, bố vợ tương lai của Hoàng Anh Kiệt, lúc này đã là Cố Vấn Thương Mại khẽ trao đổi

-Quân ta tuy ít, nhưng hơn thua chiến trận là ở cái đầu. Đại Vương ( chỉ Hoàng Anh Kiệt) từ ngày khởi nghiệp, tay kiếm tay cờ, trận nào cũng lấy ít thắng nhiều.- Xủ Lu, Chỉ Huy Lực Lượng Kị Binh Độc Lập thò tay vào ngoáy lỗ tai, giọng ngang tàng phải biết.- Trong huyện có kẻ muốn cõng rắn cắn gà nhà, bên ta cũng đỡ tốn công đi xa, tiện tay bắt ba ba trong hũ.

-Quả nhiên là bậc anh hùng chiến trận, lại được Hoàng Anh Kiệt bồi dưỡng tốt, tầm nhìn sắc bén đấy.- Một giọng nói chen ngang, tất cả lập tức nhìn ra. Hai văn nhân tiến vào, không phải ai khác, là Võ Tông Khải và Nguyễn Văn Phi, đều là rể họ Bùi. Hai người trước đã cùng Hoàng Anh Kiệt sống trên các Tiểu Khu, cùng cậu đàm đạo thế sự. Và sau một thời gian qua lại, họ đã chuyển hẳn về làng Bàng sinh sống, kể cả vợ con cũng đưa lên đấy. Điều này cố nhiên khiến họ Bùi hơi giận, nhưng vì hai người lấy cớ trông coi việc buôn bán đang phất ở huyện Hồng, nên chưa lớn chuyện.

-Hai vị quân sư! Các vị có tin tình báo gì rồi sao?

-Lần này dẫn thủy quân đánh tới, là Lee Kang Ma, con thứ hai của Lee Dea Si. Gã này võ công phi phàm, sức địch muôn người, giỏi về kì binh. Đó là mục tiêu của quân ta.- Nguyễn Văn Phi rút tin tình báo ra, đưa cho mọi người, đồng thời cũng nói sơ lược.

-Ta biết vậy, ắt địch cũng biết vậy! Cầm tặc tiên cầm vương, binh pháp cổ điển, dễ đoán.- Trần Thanh Toàn nói

-Thế nên trận này, ta cùng nhau suy tính. Tính cho tới lúc cờ cạn mới thôi. Các vị, trận này thành hay bại, là ở chúng ta.- Võ Tông Khải bắt đầu trải tấm bản đồ mới to và rộng hơn ra. Trên tấm bản đồ, chính là bố phòng của Quân Hồng Bàng.

--

Lúc này, trên đoàn thuyền mà Lee Kang Ma, lúc này đang là Đô Đốc chỉ huy, neo đậu ở mấy hòn đảo gần càng Phù Na, bộ hạ của y dẫn tới một gã ngư dân.

-Ngày mai Hoàng Văn Định tổ chức tiệc mừng, gọi là tiệc khai trận. Nhưng chỉ e đó là Hồng Môn Yến để diệt sạch kẻ chống đối.- Gã ngư dân sau khi hành lễ với Kang Ma, vội báo tin.- Nội ứng là Lý Thường Chí đang vô cùng lo lắng, hắn đang cố triệu tập quân đề phòng quanh mình.

-Ngu ngốc! Báo lại với Lý Thường Chí, đại quân ta sẽ tới trước khi bọn Hồng Bàng kịp giết hắn.

-Vâng.

-Bọn này tham mà không có gan gì cả!- Nguyễn Văn Tường, Phó Đô Đốc thủy binh, là ngụy tướng Bách Việt ( tương đương Thiên Tướng Quân của bộ binh) mỉa mai.

-Bọn Bách Việt hầu như đều tham sống sợ chết!- Lữ Vân, Phó Đô Đốc thủy binh, vốn là người Đại Hoa, khinh miệt nói.

-Cẩn thận cái miệng!- Kang Ma lừ mắt một cái, y không muốn có mâu thuẫn trong quân lúc này.

-Quân ta muốn đánh huyện Hồng, thì không nên nấn ná gì cả, phải nhằm thẳng vào kho lương, kho vũ khí, các trại tân binh.

-Quân ta là lính thủy, đổ bộ từ đường biển, lại chưa thạo đường, sợ là để chậm sẽ sinh biến.

-Không lo, Lý Thường Chí đã cho ta tấm bản đồ huyện Hồng. Bản đồ rất kĩ càng, tiết kiệm cho ta biết bao thời gian.- Lee Kang Ma cười khẩy.- Các vị tướng sĩ, lần này đánh huyện Hồng chỉ là một bước nhỏ.

-Động tĩnh của quân hồng Bàng nghe chừng rất lạ?- Nguyễn Văn Tiệp, Tham Mưu của Kang Ma báo cáo

-Động tĩnh thế nào

-Loạn, dân chúng hoảng loạn, tân binh rối loạn, tướng sĩ tâm loạn. Rất nhiều người đã tự rời bỏ vị trí, quay lại nhà, quân Hồng Bàng phải đưa quân chủ lực xuống.

-Hay đấy. Tình thế có lợi cho ta, nguy cho địch, tốt lắm.- Lữ Vân gật gù.

--------

Tối hôm sau, tại thủ phủ mới xây của Quân Hồng Bàng tại huyện Hồng, toàn bộ tướng sĩ đang quây quần quanh những bàn tiệc lớn.

-Giặc đến mạnh mẽ, quân ta liệu có thể cự lại được không!- Lý Thường Chí hỏi ướm.

-Hôm nay ăn tiệc, ta cứ ăn cho no, địch đến thì quân ta giết cho sạch.

-Quân triều đình đã phát hịch, nói rằng hễ đầu hàng sẽ được tha đấy.- Một kẻ khác, cũng thuộc phe chủ hàng, lại nói.

-Lời nói giả dối của lũ mưu sĩ, không đáng một đồng. Vũ khí còn ở tay ta, ta và chúng cùng nói tiếng người, đến khi ta hạ vũ khí rồi, chúng nói tiếng người, ta nói tiếng chó.- Hoằng Văn Định lắc đầu. Thời trẻ, ông đã từng suýt bị chôn sống, lẽ nào không hiểu cái lòng kẻ làm việc lớn ư.

-Nhưng dù sao ta cũng là người Bách Việt, đánh lẫn nhau thì thật là …

-Thôi, hôm nay ăn uống, còn việc quân sự thì nên để mai.

-Đại nhân!- Một hạ nhân mang thêm món lên- Cá tắc kè nướng muối ớt đã mang lên.

-Ừ, thứ cá này trông như con tắc kè, một loài động vật biết biến đổi linh hoạt, nhưng thịt khá nhạt, lại nhỏ quá. Nghe bảo các ngươi bắt được con cá đuối sao chưa làm mang lên.- Xu Lu liếc một cái, mắng luôn.

-Vâng! - Hạ nhân lui ra.

-Đại nhân Xu Lu thực là bậc võ tướng, thích ăn to nói lớn.

-Ăn miếng lớn mới đã.

-Sao?- Ngụy Ngọc Lan, Phó Chỉ Huy Quân Báo, lúc này đang chỉ huy bếp núc khẽ hỏi

-Đại nhân Xủ Lu nói chưa nên ra tay, đợi con cá lớn rồi thịt luôn một thể!

-Được rồi!- Ngọc Lan gật đầu, rồi khẽ ra hiệu cho mấy người lính đi truyền tin.

-Mẻ cá lớn lắm đây.- Ngụy Quốc Công từ lúc nào đã lẳng lẳng xuất hiện.

-Cá lớn đủ để giằng đứt dây, lôi cả người câu xuống nước.- Ngụy NGọc Lan than thở.

-Hừ. Câu cá thế mới thú vị. Chứ bắt toàn lũ đòng đong tép mả, chả có cái quái gì phải quan tâm tới.

-Hử?- Ngụy Ngọc Lan chợt nhíu mày

- Được rồi à. Cá đuối nướng nghệ, đưa lên đi.- Ngụy Quốc Công cười khẩy, đưa cho một người hầu.

--------

Lúc này, Lee Mi Na đang lẩn trốn trong một căn nhà nhỏ nằm ở rìa huyện Hồng. Cô đã trốn ở đây được một tuần cùng với Keo. Thực ra thì khi hai người dọn đến đây, chỗ này chỉ là cánh rừng hoang vu, nhưng dưới bàn tay lao động và sáng tạo của Keo: một căn nhà đơn sơ đã được dựng lên, không chỉ vậy, hầu như những thứ tiện nghi của cô: ăn, tắm, ngủ, giải trí đều được Keo làm ra hết.

Dù phải lẩn trốn, nhưng Keo vẫn bình tĩnh tìm cách dò la tin tức, thế nên việc chú cô chuẩn bị đánh tới đây đã được biết rõ. Cô vô cùng mong ngóng, nhưng khi nhìn thấy vẻ lo lắng của Keo, cô cũng thấu hiểu phần nào. Mới 14 tuổi, nhưng không phải là cô không biết, một khi quân của chú cô vào đây chuyện gì sẽ xảy ra với người dân ở đây.

Hôm nay, mặc dù Keo hết sức can ngăn, Mi Na vẫn yêu cầu cậu tìm cách đưa cô vào trong thủ phủ huyện Hồng.

-Cô định làm gì cơ chứ!

-Giúp người dân nơi đây!

-Bằng cách nào, binh lính đánh nhau loạn lạc, vua chúa còn chết nữa là cậu.

-Ngu xuẩn, tất nhiên tôi không định ngăn binh sĩ, tôi định gặp chú mình cơ. Chú ấy hết sức mạnh và dũng cảm, nên chắc chắn sẽ đánh thẳng vào trong thủ phủ ở đây, diệt đầu não địch. Đặc biệt, là Hoằng Văn Định. Ông ta nếu đúng như cậu nói không có chút võ nghệ nào, lại là cha của Hoàng Anh Kiệt.

-Vậy là chú cô sẽ giết ông ấy.

-Đúng thế. Giết được Hoàng Văn Định, dù cho bọn tướng lĩnh Quân Hồng Bàng có muốn làm gì, họ cũng sẽ phải giết chú tôi. Nếu không, chắc chắn họ sẽ chịu tội với Hoàng Anh Kiệt.

-Đáng sợ thật. Chú cô quả là bậc anh hùng trí dũng song toàn. Nhưng nếu như…

-Nếu như…

-Thật sự là tôi không nên nói đâu, nhưng Quân Hồng Bàng chả ngu, họ phải bảo vệ cha của vua mình chứ? Đúng không? Hoàng Văn Định ở đây liệu có phải là bẫy không?

-Bẫy! Ý cậu là họ định… giết chú tôi.

-Chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK