.
Quyển II: Anh hào tụ hội
Chương 45: Sóng ngầm (5)
Mai Văn Thanh là một kẻ sinh ra ở khu ổ chuột bên bờ sông Thành Kiên Mỹ. Nơi gã lớn lên, người ta biết chửi bậy trước khi biết gọi bố mẹ, biết trộm cắp trước khi biết cầm đũa ăn cơm, và rồi biết giết người trước khi đủ lớn để đi làm việc. Là một kẻ có sức khỏe và tham vọng, Thanh cũng không ngại ngùng việc lao vào các cuộc chém giết để có thể kiếm được tiền một cách nhanh nhất rồi hưởng thụ cuộc sống. Thế rồi trong một trận đánh giành địa bàn, Thanh được Bất Lương Nhân chú ý.
Họ chiêu mộ hắn sau khi đập cho hắn một trận nên thân. Vào làm cho Bất Lương Nhân, Thanh cũng thấy khoái, vì công việc có lương rất khá. Nhưng tham vọng của gã không dừng lại ở thế thôi, hắn muốn leo cao. Và giờ này, hai kẻ kia chính là cánh cửa dẫn gã đến tầng cấp mới. Dù rằng phải một chấp hai, nhưng lối đánh liều mạng cộng thêm kinh nghiệm thực chiến khiến Khải và Đạo dần rơi vào thế hạ phong. Hai người họ vội dựa lưng vào nhau, kiên quyết giữ thế thủ.
-Thích khách còn không mau chịu chết!- Đột nhiên, một cô gái nhảy vào vung kiếm đầu với Văn Thanh.
-Ranh con!- Sắp thành lại bại, ai mà không tức, Thanh vung cây đoản đao toan gạt lưỡi kiếm. Tránh xong lưỡi kiếm, y sẽ sẫn tới diệt gọn 2 tên thư sinh. Nhưng đời không như mơ, đứa con gái đó chính là Ngụy Ngọc Lan. Có lẽ Ngụy Ngọc Lan không thể đối phó được với binh lính của Kiệt, nhưng vì đó là họ là lính thực, ngày ngày đều sẽ tập luyện võ nghệ thực sự, còn bọn như Thanh: mai đánh nhau hôm nay mài gươm, võ nghệ thì toàn ỷ sức ỷ liều, hoàn toàn không làm khó được cô. Chưa đầy 4 chiêu, Thanh đã nằm như con tôm sắp chết, người cong lại, thỉnh thoảng lại giãy lên đành đạch.
-Cảm ơn nhóc đã cứu bọn tôi!- Chu Xuân Đạo đi tới chắp tay định nói vài lời khách sáo, nhưng Ngụy Ngọc Lan cho ăn bơ, cô không quên việc hắn đã lợi dụng những người như cô ra sao- hồi còn ở trại cướp.
-Hai vị, chúng ta phải mau đi thôi!- Cô quay sang nói với Võ Tông Khải
-Rầm rập!- Liêp tiếp là tiếng ngựa phi. Có thể phi ngựa trong đêm, tiếng lại thể hiện rõ sự kỷ luật như thế, không ai khác ngoại quân đội.
-Chúng tới nhanh quá!- Lan khẽ nhíu mày, nhưng cô không hoảng hốt mà lập tức dẫn hai người men theo đường nhỏ ra một con lạch, đã có thuyền chờ sẵn, trên thuyền là Ngụy Quốc Công.
-Kế hoạch hay lắm, một mặt cử thích khách đển giết ta, mặt khác lại dùng quân đội vây bên ngoài. – Chu Xuân Đạo suýt soa- May mà có hai vị.
-Không dám, là chức trách của bọn tôi!- Ngụy Quốc Công đáp bình thản.
-Hừ!- Trong khi đó Ngụy Ngọc Lan liếc xéo.
-Mà sao hai vị kịp đến chi viện. Liệu vợ chồng Tô Quán có kịp thoát chứ?- Chu Xuân Đạo không biết làm gì, đành hỏi thêm.- Mà quan trọng nhất là chúng ta đang đi đâu?
-Chúng tôi được cử tới đây từ sớm để chuẩn bị dò xét các thế lực, vẽ bản đồ, chuẩn bị đường rút khẩn cấp cho các vị. Chúng tôi bảo vệ từ xa, chỉ khi nào các vị không thể kịp thoát thân, chúng tôi mới ra tay. Còn vợ chồng Tô Quán thì các vị an tâm, bọn nó thoát rồi, bao giờ gặp lại thì gặp thôi. Chỗ ta đang tới là khu trú ẩn mà bọn tôi chuẩn bị từ trước.
Khu vực họ đến ở chính là ngay trong Chợ Cá. Ý đồ của hành động này, tất nhiên rồi, ép Chợ Cá phải tham dự. Đúng như dự đoán, chỉ mất chưa đến nửa canh giờ, việc này đã tới tai Trương Văn Long, kết hợp với tin tức về vụ truy quét hụt của binh sĩ vừa rồi, ông hiểu ngay là bọn Hồng Bàng định giở trò gì. Vì thế, ngay trong đêm ông cấp tốc tới thăm Khải và Đạo.
-1000 lạng vàng có đủ không!- Trương Văn Long nhìn thẳng vào mắt hai người.
-Nếu Chợ Cá chỉ đáng giá từng ấy!- Võ Tông Khải không chút khiếp sợ nhìn lại
-Ông đừng ép người quá đáng!
-Long gia, ngài cũng biết rồi, Quân Hồng Bàng là nghĩa quân chứ đâu phải cướp. Chúng tôi đã nói trước rồi, trao đổi ngang bằng.
-Các vị muốn xua chúng tôi tới chỗ chết thì có!
-Chúng tôi đưa các ông tới chỗ chết? Trương Văn Long ông chớ hồ đồ, người của ông đâu phải chưa chết dưới tay người Hoa và chính sách của họ. NGư dân nhiều lúc phải phá thuyền xé lưới, Chợ Cá lắm lúc tưởng như phá sản, nhưng vậy thì sao chứ, ông vẫn có tiền tiêu sài, cần quái gì phải để ý?
-Võ Tông Khải, mi chớ có láo! Cha ta vì ngư dân và Chợ Cá, hàng tháng phải bỏ tiền túi ra hàng trăm lạng bạc,…- Trương Văn Hổ tức tối đứng lên, tóm cổ áo Võ Tông Khải
-NHưng dù cha cậu có đưa từng ấy tiền, ngư dân vẫn bị chèn ép, đúng chứ?- - Võ Tông Khải nhìn thẳng vào mắt Trương Văn Hổ- Lấy tiền của đút lót cho kẻ có lòng tham không đáy khác gì lấy thịt trong kho có hạn đi nuôi hổ đói, bao nhiêu cho đủ.
-Hổ, lui xuống!- Trương Văn Long quát con xong, liền nhẹ giọng than thở- Hai vị, lòng nhiệt huyết ai mà chẳng có, nhưng sau lưng tôi không phải chỉ có gia đình, mà là hàng trăm gia đình, Chợ Cá mà sụp, họ biết sống sao? 1000 lạng vàng này, Long tôi xin biếu, mong các vị lượng thứ.
-Chuyện này…- Chu Xuân Đạo còn định nói thêm thì Võ Tông Khải đã ngăn lại
-Quan lại ở đây vắt nặn rất khéo, chúng khiến người có thế lực như Trương Văn Long bị suy yếu, không đủ sức chống lại, lại vừa mở một mặt lưới khiến ông ta chấp nhận cắn răng chịu đừng vì người thân. Không như quân Chiêm và kế của cậu, đuổi tận diệt tuyệt làm dân thấy hết đường sống, buộc phải liều.
-Vậy ý cậu là trừ phi ta đánh tan quân của Trần khảng, ép hắn phải bỏ lại mạn nam Châu Nam Bình, khiến người ta thấy sức mạnh quân ta, thì e là họ vẫn phải sợ ngụy quân mà né quân ta.
-Số tiền này giải quyết thế nào ạ!- Ngụy Quốc Công cẩn thận dò hỏi hai vị quân sư.
-Thu!- Hai người nhìn nhau, cười rồi cùng nói. Tiền là thứ quan trọng, giúp ích lớn cho việc trù bị quân đội, có người giúp sao lại không nhận.
…………………………………………..
-Choang!- Thái Chí Phú đập vỡ bộ ấm chén sứ rất quý mà gã mua mất 10 lạng vàng, chuyên để gã pha trà. Nhưng dù có đập thêm nữa, cũng không tài nào làm tiêu nổi cơn giận của gã. Mưu kế cực kì xuất chúng của gã, hai tầng vòng vây vậy mà lại bại. Thái Chí Phú vốn rất quan tâm tới đợt lập công này, nên đã tự mình tới quan sát. Gã nhìn thấy bọn sát thủ bị chặn cứng ở cửa, và sau một hồi quan sát thấy khó lòng vượt trận nên đã định ra lệnh gọi binh sĩ tới sớm hơn. Đúng lúc đó thì lão thấy Mai Văn Thanh lẻn được vào, nên thôi.
Dù không biết Mai Văn Thanh thân thủ thế nào, nhưng đã được chọn đi hôm nay ắt không kém cỏi, cộng thêm bọn Khải và Đạo đều là mặt trắng thư sinh, nên lão tin một chấp hai thì vẫn hi vọng. Lệnh cứu viện chậm lại chừng 5 phút, thấy bên trong vẫn chưa có dấu hiệu giải quyết xong, mà ở ngoài thì phe gã nhiều tên đã ngã gục. Thế là Thái Chí Phú ra lệnh kêu binh lính tới.
Đợi tới khi binh sĩ tới, hai tên chặn cửa kia cũng đã chạy xong, Thái Chí Phú vội lao tới, thì thấy Mai Văn Thanh nằm gục trong phòng còn Võ Tông Khải, Chu Xuân Đạo biến mất. Cơn giận uất lên khiến lão đạp mạnh lên người Thanh, mắng cậu ta tạp chủng. Lão biết lần hành động thất bại này e rằng sẽ khiến cấp trên phật ý. Không nói đâu xa, chỉ nói riêng việc lão biết mà không báo, định tiền trảm hậu tấu, lập công riêng đã là tội to. Mà nếu gã không gọi binh lính thì còn đỡ, đằng này gọi rồi, quan hệ trong quân ngũ bị lộ, tên chỉ huy ắt bị đổi, cơ hội lần sau của gã coi như bằng không. Bao nhiều đả kích như vậy, làm sao gã không điên lên cho được.
Tiếc là gã không biết, mình còn phạm phải một sai lầm lớn. Đó chính là trút giận sai người. Mai Văn Thanh, người vốn đã bị thương khi đấu với Ngụy Ngọc Lan, lại bị Thái Chí Phú tùy ý trút giận, giờ đang nằm trên giường bệnh, suy nghĩ về những gì đã trải qua:
Ngụy Ngọc Lan vốn định giết cậu ta thì Võ Tông Khải ngăn lại, ông ta thản nhiên nói với cậu; “ Ta thấy mi có gan, có tài, nếu sau này thấy không thể làm nên nghiệp lớn bên Thái Chí Phú thì tới chỗ ta, mọi việc đều dễ bàn”
Do anh em phản hồi ghê quá, mình tạm thôi bộ kia, tập trung hoàn thành bộ này đã.