• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.

Quyển I: Khởi nghĩa Hồng Bàng

Chương 31: Binh bại như núi lở (1)

Lý Đại Thủy là kẻ không hề có danh tiếng nhưng lại được Hoằng Hạo trọng dụng, tất nhiên chỉ có một cách giải thích, cái tên đó là giả. Tên thật của ông ta là Lee Dea Si, vị tướng tài nguyền Cao Câu Ly đã đánh tan quân Phù Tang nhưng rồi lại bị phản bội và suýt bị ép chết thế vị vương gia bất tài của Đại Hoa.

Sau khi chạy khỏi Cao Câu Ly, Lee Dea Si mang gia đình phiêu bạt nhiều nơi cho tới khi ông ta đến Bách Việt. Do không cẩn thận lộ tiếng Cao Câu Ly, Lee Dea Si bại lộ thân phận, nhưng Hoằng Hạo không bắt ông ta giải lên cho triều đình Đại Hoa, mà giữ ông ta lại để dùng. Hạo trọng thị Lee Dea Si vô cùng, ba ngày mở tiệc nhỏ, năm ngày mỏ tiệc to, tặng hết lụa là gấm vóc, kẻ hầu người hạ, biệt phủ dinh thự,… Sở dĩ Hoằng Hạo trọng thị Lee như thế, là bởi Lee là bậc thầy của hải chiến.

Chí của Hoằng Hạo không nhỏ, Đại Hoa rộng lớn, những khu giáp biển càng nhiều. Nếu có một đội lính thủy tài ba, vượt biển đánh phá, không chỉ cướp bóc như bọn Phù Tang mà còn để tiêu diệt cơ sở hạ tầng, triệt phá kinh tế, thậm chí khi cần có thể đổ bộ xuống để đánh những đòn hiểm, thì thật không gì sánh bằng. Hơn nữa các nước man rợ phía nam như Chiêm Thành, Xiêm… cũng đều giáp biển, nếu đánh phá nơi đó để lấy hậu cần, cũng không phải không được. Tuy nhiên, thủy chiến đường sông hay ven bờ thì còn dễ nói, hắn có đủ nhân tài để giao phó việc luyện binh, nhưng đánh hải chiến thì tới nay không thấy ai cả. Thế nên Lee Dea Si có thể coi như là vị tướng tài ba mà ông trời ban tặng.

Hơn một năm trời, hai bên đã có mối quan hệ khá tốt. Lee Dea Si bắt đầu chuẩn bị đào tạo một lực lượng hải quân tinh nhuệ. Trước tiên, Bách Việt là nước nhiều đồi núi lẫn sông ngòi, ít bình nguyên lớn, bởi thế, kị binh ở đây bị hạn chế nhiều, hai binh chủng lớn là bộ binh và thủy binh phát triển. Thủy binh rất phát triển do dân thạo nghề sông nước, tuy nhiên với hải chiến thì không được, vì muốn đi đánh hải chiến thì thuyền phải tốt, lính phải nhiều kinh nghiệm, sẵn sàng sống bám biển, mà dân Bách Việt hay Đại Hoa thì phần lớn là nông dân, có lối sống không rời cố hương, lá rụng về cội. Vì thế, việc tổ chức một đội hải quân vẫn là khó khăn.

Thế rồi Hoàng Anh Kiệt xuất hiện. Địa thế Châu Nam Bình vốn là chỗ có nhiều đảo ven bờ, có cảng nước sâu tự nhiên, đồng nghĩa với việc có thể tập hải quân ở ngay đó. Mà Chiêm Thành ở ngay cạnh, có thể dùng là chỗ luyện binh, thế nên Lee Dea Si và Hoằng Hạo lập tức thông qua kế hoạch, trước diệt Hoàng Anh Kiệt, sau biến Châu Nam Bình thành chỗ luyện hải quân, đấu với Chiêm Thành.

Vì được tin tưởng hết mực, lần này Hoằng Hạo cho phép toàn bộ gia đình của ông ta được đi cùng, nhưng Lee Dea Si rất cẩn thận, ông để lại nữ quyến làm tin. Ông ta là người mới, nếu được súng ái quá dễ bị nghi kị, không tiện cho sau này làm việc. Lần này cùng ông xuất chinh ngoài 2 đứa con trai, Lee Kang Chul, Lee Kang Ma còn có cô cháu gái mà ông quý nhất Lee Mi Na. Cô bé là trưởng nữ, học võ giỏi hơn các công việc nữ tắc, lại được chiều chuộng quá mức, nên rất tinh nghịch, chỉ có ông là trị được phần nào. Thậm chí là con trai của Hoằng Hạo khi trêu chọc cô bé vài câu đã bị đánh cho bầm mắt. Chính vì thế, ông không thể không mang đi cùng.

Tiến quân thần tốc về Châu Nam Bình bằng đường biển, Lee Dea Si vừa đi vừa nghiền ngẫm tin tức thu được về lực lượng khởi nghĩa này.

-Các con đã đọc hết tin tức thu được, vậy giờ có suy nghĩ gì?

-Kẻ cầm đầu đám nổi dậy không ngờ chỉ là một tên nhãi mới 13 tuổi! Đã thế chỉ huy quân đội lấy yêu thắng mạnh, trị việc nội chính đâu ra đấy, sắc lệnh đàng hoàng, dân chúng được an cư lạc nghiệp.- Lee Kang Chul khẽ lắc đầu- Đúng là sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước.

-Anh lại nâng cao kẻ địch mà hạ thấp mình rồi. Tuy quân chúng có thắng, nhưng phần lớn đều là nhờ may mắn, kẻ địch của chúng tự nhiên làm mấy trò ngu xuẩn như vòng quân đánh lén hậu phương,… nói chung đám này chưa đụng quân chính quy với tài chỉ huy của cha con ta đấy thôi.- Con thứ là Lee Kang Ma tỏ vẻ không đồng tình.

-Thế mà ông cứ chê cháu còn nhỏ không thể cầm quân, tên này mới 14 tuổi, còn nhỏ hơn cháu 1 tuổi đấy!- Lee Mi Na cười hì hì- Cha phải cho con một nhánh quân.

-Thôi, mấy đứa này!- Lee De Si cảm thấy thật sự không tin được là giờ này bọn con cháu mình còn đang bận nói chuyện tiêu hiêu với nhau.- Trận này đã đánh là phải thắng, thắng nhanh, đánh khỏe, vì ta tới đây không phải chỉ là để diệt địch, mà còn là để xây dựng lực lượng hải quân. Nhớ chưa.

-Vâng thưa cha!

-Dạ, cháu nhớ rồi.

-Nói mưu của mấy đứa đi!

-Con xin lên bờ, chỉ huy quân ở Châu Nam Bình đánh vào mặt bắc, khiến cho địch chú ý và phải tập trung binh lực lên đó. Còn thủy binh ta sẽ đánh thọc sườn từ cảng Phù Na. Địch hai đầu bị đánh, tất hoang mang lo sợ, không lâu sẽ tự tan.- Lee Kang Chul trình bày ý tưởng của mình.

-Điều ấy nghe cũng có lý.- Lee Dea Si cũng khen một câu-

-Thưa cha, con nghĩ rằng hai đầu kẹp địch tuy được, nhưng theo tin có nói thì bọn này còn có căn cứ trên núi rừng. Hễ ta đánh chúng chạy thì chỉ đuổi chúng về vùng núi rừng mà thôi. Hễ ta có lơi lỏng thì chúng tất lại tìm cách trỗi dậy, thế thì quân ta sẽ mệt mỏi đối phó hơn. Chi bằng quân ta nhử đánh chúng, khiến chúng ngạo mạn mà tung hết sức mạnh ra đối địch. Khi ấy ta mới dùng phép đánh của anh cả, một đòn gọng kìm diệt gọn. Như thế dù không diệt sạch, địch cũng mất quá nhiều nguyên khí, tự nhiên phải tan vỡ.

-Tốt lắm, hai đứa một âm một dương, bổ trợ lẫn nhau.- Lee Dea Si gật đầu tán thưởng.

-Cháu, cháu!- Mi Na nhảy nhót lên, cốt để ông mình thấy

-Được rồi, cháu có ý gì?

-Bắt ngay Hoàng Anh Kiệt. Cháu và ông lẻn vào đất địch, gặp tên Hoàng Anh Kiệt đó thì bắt hắn lại….

-Ngu ngốc!

-Tự đưa mình vào chỗ chết thì thôi, định kéo ông con theo nữa hả?

-Ý tưởng của cháu cũng khá. Kang Ma, con cho gọi mấy tên thích khách mà Hoằng Hạo đưa cho lại đây.

-Cha định…

-Giết một người mà khiến vạn người sợ hãi, tránh một cuộc chiến máu tanh thì cũng là nhân nghĩa.

Thấy ông tuy khen mình, nhưng không dùng mình, Mi Na rất rất giận, cô quyết định phải tự mình ra tay, bắt trói Hoàng Anh Kiệt lại giải tới trước mặt ông nội.

5 ngày sau, tại cảng Phù Na, huyện Hồng. Trên bến cảng lúc này đang có những con thuyền lớn chờ bốc hàng lên, đó là thuyền của họ Bùi. Mặt hàng được đưa lên là nông sản, kiểu canh tác mới đã khiến dân huyện Hồng và những nơi nào áp dụng chúng ở mạn nam Châu Nam Bình này được mùa lớn, thóc gạo đủ ăn và thừa để đem bán. Hoàng Anh Kiệt đứng ra nhận trung chuyển, tích ít thành nhiều, bán lại cho họ Bùi. Bây giờ thị trường lớn nhất của những thứ hàng nông sản này chính là Chiêm Thành, nơi ấy vẫn đang mất mùa, dân vẫn đói ăn, giá lương thực của họ cao hơn gấp 5 lần, tức là dù họ Bùi có bán gấp đôi giá thường ở đây lên thì vẫn rẻ chán so với dân Chiêm. Vì thế, tất cả đều vui, lợi nhuận cuồn cuộn chảy tới túi họ Bùi, dân chúng Bách Việt có thêm chút tiền của và Hoàng Anh Kiệt tăng thêm uy tín mà dân Chiêm Thành cũng được ăn no hơn với giá rẻ hơn.

Trên một cái quán cơm cạnh cảng, quán do Trần Quan Nam, bố vợ tương lai của Kiệt mở ra, để phục vụ đám thợ thuyền và dân bốc vác, đôi khi là phục vụ mấy yếu nhân như Hoàng Anh Kiệt và Bùi Duy Linh khi họ gặp mặt và cần lai rai chút ít, đang có vài người trông khá là khả nghi. Mà thôi, cũng chả phải đoán già đoán non làm gì, đó chính là Lee Mi Na và mấy nữ hầu cận thiếp thân. Lần này cô ta quyết tâm bắt sống Hoàng Anh Kiệt đem về cho ông nội và cha chú lác mắt chơi.

-Vẫn món cũ phải không ạ!- Một gã tiểu nhị bước tới hỏi

-Vẫn món cũ!- Mi Na gật đầu. Mấy món ăn ở đây quả là ngon quá mức tưởng tượng của cô, bất kể là mấy món ăn ngày nhỏ ở phủ tướng quân tại Cao Câu Ly hay là những món ăn gần đây do Hoằng Hạo cung cấp cũng chả ngon bằng mấy món ăn tại cái quán nho nhỏ này. Nhất là sau khi được tên tiểu nhị giới thiệu mấy món mới như bánh mì pa- tê cay hoặc bún chả,… thì cô ăn mãi không chán.

Do đợi mãi không thấy Hoàng Anh Kiệt tới ( thực ra có hơn một hôm), Mi Na cảm thấy chán quá, liền kết thân luôn với gã tiểu nhị nhiệt tình nhất quán, thường hướng dẫn khách cách chọn món, cách thưởng thức món ăn ngon nhất, có tên là Keo này. Gã cũng rất giỏi, kể cho cô những phong tục tập quán tại đây, kể cả những chuyện bắt chim săn cá hồi nhỏ của gã nữa. Chẳng mấy chốc hai người đã thành bạn thân. Gã cũng nói với cô về thân phận của chủ quán này và lịch đến của máy con thuyền buôn nhà họ Bùi. Biết tin đó, Mi Na quyết tâm phục tại đây, chờ cuộc giao dịch của Hoàng Anh Kiệt với họ Bùi sắp diễn ra.

Và hôm nay, chính là ngày đó, đoàn thuyền họ Bùi bắt đầu bốc xếp hàng hóa xong, cân đo đóng đêm tất cả lượng nông sản xong, thì Bùi Suy Sơn mới trả tiền, Hoàng Anh Kiệt không xuất hiện mà chỉ có mấy gã Trợ Lý thôi.

Việc này làm Mi Na hết sức sốt ruột, cô quyết định nhảy tới bắt ngay tên trợ lý kia. Bắt được gã, một kẻ được Hoàng Anh Kiệt tin tưởng tới mức cho hắn thay mặt mình đàm phán với họ Bùi thì tin tức cô thu được sẽ nhiều hơn, coi như lập một cái công lao nho nhỏ. Như thế may ra mới bù được tội trốn nhà của cô.

Nghĩ là làm, Mi Na giả như muốn đi ra ngoài, vờ va chạm với Bùi Duy Sơn. Thấy người thiếu nữ đẹp, tất nhiên Bùi Duy Sơn cũng có ý chiếm chút tiện nghi, gã tỏ vẻ không trách cứ, nhưng thực chất lại cố tình sán lại, kể lể về bộ quần áo đắt tiền, luôn miệng hứa sẽ không truy cứu. Đợi khi gã đã tới đủ gần và bọn vệ sĩ của hắn đang mải trao nhau mấy ánh nhìn ám muội, Mi Na xuất chiêu. Nhanh như cắt, cô khống chế tên này và toan bắt cả gã trợ lý thay mặt Hoàng Anh Kiệt đứng ra giao dịch nữa. Thế nhưng, vệ sĩ của họ Bùi thuê không phải tay mơ, sự tham lam của Mi Na như rắn nuốt voi vậy đã khiến cô hơi sơ sảy và chỉ chờ có thế, chúng liền ra tay chế ngự cô lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK