• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng giày cao gót vang vọng trong khu hành lang vắng, Ninh Khiết Quỳnh từ từ bước về phía hai người đàn ông đang ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Thẩm Hạo Khanh nheo mắt nhìn cô ta, cười châm biếm:

“Sống chết của nó liên quan gì đến tôi? Hơn nữa Cao Minh Viễn chưa từng xem tôi là anh trai, sao tôi phải nhận một đứa em như nó?”

“Còn nữa, người tôi không muốn gặp nhất bây giờ chính là cô. Ninh Khiết Quỳnh, cô biết điều thì nhanh cút khỏi đây đi, đừng khiến tôi phải nổi giận.”

Ninh Khiết Quỳnh tiến lên phía trước, định nói lý với Thẩm Hạo Khanh nhưng Sở Trạch đã ngăn lại. Cao Minh Viễn còn nằm trong phòng cấp cứu, Khiết Băng bị người ta bắt cóc chưa rõ tung tích, anh hiểu hiện tại tâm trạng của Thẩm Hạo Khanh đang rất tồi tệ.

Tốt nhất là không nên chọc điên người đàn ông này, nếu không, hậu quả e rằng rất khủng khiếp.

“Cô về trước đi. Chuyện liên quan đến Minh Viễn, tôi sẽ tìm cách.”

Thẩm Hạo Khanh nói là không lo lắng cho Cao Minh Viễn nhưng vẫn ngồi yên ở trước phòng cấp cứu từ nãy đến giờ, thì đủ để Sở Trạch hiểu hắn quan tâm đến em trai mình nhiều thế nào.

Dẫu sao cũng là quan hệ máu mủ, Sở Trạch tin rằng Thẩm Hạo Khanh sẽ không bỏ mặc Cao Minh Viễn tự sinh tự diệt. Hiện tại có lẽ hắn đang nóng giận, nên mới nói những lời cay độc đến thế.

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Cao Minh Viễn được đưa ra ngoài. Thẩm Hạo Khanh nhìn người nằm trên băng ca cứu thương, nét mặt thoáng vẻ lo lắng. Hắn giao lại người đàn ông kia cho Sở Trạch, còn mình đi điều tra tung tích của Khiết Băng.

Ở nước ngoài không dễ huy động lực lượng tìm kiếm, hắn chỉ có thể tìm từ từ, dò hỏi những nơi quen thuộc mà Khiết Băng từng đến. Thẩm Hạo Khanh còn cho người canh chừng ở sân bay và các bến tàu, để đảm bảo cô không di chuyển đến địa phương khác.



Khiết Băng bị đám người áo đen đưa đi trong tình trạng mất ý thức. Đến khi cô tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong một căn phòng lớn, hoàn toàn xa lạ.

“Đây là đâu?”

Trong phòng không có ai, Khiết Băng rời khỏi giường. Cô đẩy cửa bước ra ngoài, đi dọc theo hàng lang dài, xuống dưới lầu.

“Tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?”

Một người đàn ông cất tiếng chào hỏi, Khiết Băng lạ lẫm bèn lùi lại phía sau. Anh ta là ai, cô thật sự không quen biết.

“Là các người bắt cóc tôi?” Cô nhìn sang đám người mặc đồ đen đang đứng xếp hàng ở đằng kia, đề cao cảnh giác.

“Cô đừng sợ, chúng tôi không làm hại cô đâu.”

Người đàn ông lịch thiệp chìa tay mời Khiết Băng đến bên ghế sofa ngồi. Cô cảm thấy họ không có ác ý, liền nghe theo.

“Mau đi báo cho lão gia biết tiểu thư đây đã tỉnh dậy rồi.” Anh ta sai một người giúp việc đang đứng gần đó.

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên bước từ trên lầu xuống. Ông ấy đến gần Khiết Băng, nở một nụ cười đôn hậu:

“Đình Khả, chào mừng con đã trở lại với Lâm gia. Ta là Lâm Hàn, cậu ruột của con.”

Khiết Băng sững sờ nhìn người đàn ông lần đầu gặp mặt. Ông ấy vừa giới thiệu bản thân là cậu ruột của cô sao? Thật không thể tin nổi…

Lâm Hàn ngồi xuống phía đối diện cô, từ từ kể sơ lại mọi chuyện. Năm đó mẹ cô vì muốn theo người đàn ông họ Sở, đã rời bỏ gia đình, không chút liên lạc.

Nhà họ Lâm chỉ có hai đứa con là Lâm Sương và Lâm Hàn. Mẹ cô – Lâm Sương đã mất, còn Lâm Hàn không có con cái, cho nên ông đã đi tìm Khiết Băng, muốn cô trở thành người thừa kế hợp pháp của Lâm gia sau này.

Lâm Hàn đã từng tìm đến Sở Trạch, nhưng anh chưa từng có ý định dựa vào đằng ngoại mà nhận lại người cậu ruột này. Chuyện nào cũng có nguyên nhân sâu xa đằng sau cả, nhưng Lâm Hàn đã giấu không nói cho Khiết Băng biết.

Cô ngồi im lặng một lúc lâu, mới có thể bình tĩnh chấp nhận sự thật này. Lâm Hàn bảo Khiết Băng từ nay về sau sẽ sống ở biệt thự này, còn Sở Trạch, ông sẽ cho người đi tìm anh.

Khiết Băng tin tưởng lời ông, cô nghĩ sống ở đây cũng tốt, ít nhất có thể thoát khỏi sự truy tìm của Thẩm Hạo Khanh.

“Thế nào? Con có muốn gạt bỏ quá khứ, làm lại cuộc đời không?”

“Vâng, nhất định rồi.”

Khiết Băng từ bỏ cái tên của hiện tại, chính thức sử dụng thân phận là Lâm Đình Khả - cháu gái ruột của chủ tịch tập đoàn kinh tế đa lĩnh vực JR.



Thời gian chạy nhanh như một cơn gió thổi, thoáng chốc đã ba tháng trôi qua, Thẩm Hạo Khanh vẫn đang nổ lực tìm kiếm tung tích Khiết Băng, nhưng cô cứ như bốc hơi khỏi thế giới vậy, sạch sẽ không một chút dấu vết.

Sáu tháng sau, hắn vẫn chưa tra được thông tin nào liên quan đến cô gái nhỏ.

Một năm, rồi lại một năm vô nghĩa lại trôi qua, tung tích của Khiết Băng vẫn còn là một ẩn số. Thẩm Hạo Khanh chỉ có thể không ngừng tìm kiếm, với hi vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại cô. Dù có khó khăn đến thế nào, hắn cũng chọn cách không từ bỏ.

Sở Trạch cũng rời đi mất, đã mấy năm rồi hắn chưa gặp anh. Thi thoảng Thẩm Hạo Khanh vẫn nghe tung tích của Sở Trạch, chỉ là cho người điều tra thì không thấy anh ở cùng Khiết Băng.
“Cậu đừng tìm con bé nữa. Cái tên Khiết Băng đã không còn tồn tại trên đời nữa rồi.” Đó là câu nói cuối cùng mà Sở Trạch nói với hắn.
Anh biết Khiết Băng đang ở đâu, cũng hiểu rõ chỉ có ở nơi đó, cô mới làm lại được cuộc đời mới. Sở Trạch lựa chọn rời xa em gái, để cô có thể tự lập đứng trên đôi chân mình, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ.
Hơn nữa ở nơi Khiết Băng sống, có một người mà Sở Trạch không muốn gặp lại. Vì lòng tự tôn anh giữ cho mẹ, cũng chính vì bản thân mình…
(Note: Khiết Băng còn có tên gọi khác là Lâm Đình Khả. Từ chương này trở về sau sẽ tùy thuộc vào hoàn cảnh mà xưng hô. Mọi người chú ý để không bị rối não nhé)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK