Một tháng gần đây, ngày nào Thẩm Hạo Khanh cũng cố gắng đến Lâm gia lấy lòng Khiết Băng. Tuy rằng cô vẫn còn hờ hững với hắn nhưng không đến nỗi bài xích như trước kia nữa. Thỉnh thoảng Khiết Băng cùng hai tiểu bảo bối thường ra ngoài dùng bữa hoặc đi chơi công viên cùng Thẩm Hạo Khanh.
Mọi chuyện đang dần tốt đẹp lên thì sóng gió bất ngờ ập đến tập đoàn nhà họ Lâm.
“Anh nói sao? Cậu của tôi đột nhiên ngất xỉu? JR xảy ra vấn đề nghiêm trọng, vì phó tổng giám đốc biển thủ tiền của công ty ư?”
Khiết Băng nghe xong điện thoại từ thư ký của Lâm Hàn thì đứng không vững nữa. Đang yên đang lành tại sao lại xảy ra chuyện này? Phó tổng giám đốc JR là chú Uông – người mà cậu cô tin tưởng nhất, đã gắn bó cùng với công ty ba mươi năm trời, sao có thể bán đứng JR trong một sớm một chiều được?
“Đình Khả, em bình tĩnh trước đã. Chúng ta mau đến bệnh viện đi.” Sở Trạch đến đỡ lấy cô.
Khiết Băng ngồi trên xe, trong lòng nôn nao khó tả. Sức khỏe của Lâm Hàn đang yếu, sợ gặp sẽ bị đả kích mà xảy ra chuyện không may. Trái lại, Sở Trạch ngồi bên cạnh lại rất điềm tĩnh, ánh mắt dường như không lộ ra tia lo lắng nào.
Hiện tại, đối với anh thì nhà họ Lâm và Thẩm Hạo Khanh chính là kẻ thù của mình. Những việc này đều nằm trong tính toán của anh và Trình Kiên, bước đầu thâu tóm tập đoàn JR.
Hai người chờ trước cửa phòng cấp cứu, Sở Trạch đóng vai là một người anh trai tốt, an ủi em gái mình vài câu. Một lúc sau, Thẩm Hạo Khanh chạy đến bệnh viện. Hắn nắm lấy tay Khiết Băng, thăm hỏi:
“Cậu em sao rồi?”
“Vẫn còn ở trong đó.” Cô hướng mắt về cánh cửa phòng cấp cứu, do không có tâm trạng nên chỉ đáp lại ngắn gọn.
Thẩm Hạo Khanh ngồi xuống bên cạnh, cùng cô chờ đợi. Khiết Băng mệt quá mà gục đầu lên vai hắn ngủ thiếp đi. Suốt hai tiếng đồng hồ, người đàn ông này không dám cựa quậy dù chỉ là một chút vì sợ làm cô tỉnh giấc.
Cuối cùng Lâm Hàn cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, đúng lúc Khiết Băng giật mình tỉnh giấc, bộ dạng mệt mỏi vô cùng.
“Bác sĩ, cậu của tôi sao rồi?” Cả cô, Thẩm Hạo Khanh và Sở Trạch cùng chạy đến.
“Bệnh nhân đã vượt qua giai đoạn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê, cần có người chăm sóc đặc biệt.” Bác sĩ nói.
Sau đó, y tá đẩy Lâm lão gia về phòng bệnh. Sở Trạch ra ngoài nghe điện thoại, chỉ còn mỗi Khiết Băng và Thẩm Hạo Khanh.
Tình hình Lâm Hàn không mấy khả quan, cô định giao lại việc ở công ty cho Sở Trạch xử lý, còn mình ở trong bệnh viện chăm sóc ông. Mặc dù JR quan trọng, nhưng sức khỏe của cậu cô còn đáng giá hơn nhiều.
Ngay lúc thư ký của Thẩm Hạo Khanh tìm đến bệnh viện, thái độ vô cùng khẩn trương. Thẩm thị đột nhiên xảy ra trục trặc trong khâu xử lý hàng, cần đích thân hắn về xử lý.
“Tôi nghĩ có người đang cố ý giở trò. Chủ tịch, anh mau quay về Thẩm thị đi, đừng để các vị cổ đông thêm hoang mang nữa.”
“Được, cậu mau sắp xếp vé máy bay. Chiều nay chúng ta sẽ về nước.”
Sở Trạch quay lại, Khiết Băng bàn bạc với anh về vấn đề liên quan đến JR. Anh từ chối, nói một mình anh không đủ khả năng để giải quyết chuyện này.
“Nghe nói phó tổng Uông đã ôm tiền trốn về nước rồi. Anh là người mới, không rành nghiệp vụ của công ty, cho nên chuyện này chúng ta cùng nhau xử lý vẫn tốt hơn.”
“Vậy còn cậu? Chúng ta đâu thể bỏ mặc ông ấy được.”
“Em yên tâm, anh sẽ sắp xếp người chăm sóc chu đáo cho ông ấy.” Sở Trạch nói.
Đúng lúc Thẩm Hạo Khanh thông báo trở về nước, anh mượn cơ hội nhờ hắn giúp đỡ điều tra tung tích của phó tổng Uông. Hắn không chút do dự mà lập tức đồng ý, dù sao đây cũng là chuyện mà hắn nên làm.
Sở Trạch khuyên Khiết Băng cùng về nước với Thẩm Hạo Khanh và mình, còn để lại hai tiểu bảo bối ở lại đây nữa. Cô lo lắng, bọn trẻ còn nhỏ như vậy, sao chịu rời xa cô một thời gian được chứ.
“Còn có quản gia và mọi người, em đừng quá lo lắng.”
“Sự việc cấp bách, anh không muốn đưa An An và Ân Ân theo là vì muốn tốt cho chúng thôi.”
Thẩm Hạo Khanh đồng tình với suy nghĩ của Sở Trạch, dù hắn cũng rất nhớ con. Nhưng lần này phải gấp rút xử lý công việc, nếu đem theo bọn trẻ, sợ rằng chúng phải chịu khổ nhiều.
Hắn sắp xếp cho vệ sĩ của mình ở lại, trước khi ra sân bay còn đặc biệt tìm Tiêu Mạc để nói chuyện, dặn dò rất nhiều điều. Trực giác của Thẩm Hạo Khanh rất nhạy bén, hắn đánh hơi được mùi nguy hiểm, nhưng lại chưa xác định được đó là gì.
Cho nên đề phòng một chút vẫn hơn!
Bốn giờ chiều, ba người lên máy bay trở về nước. Đã năm năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Khiết Băng quay trở lại nơi đau thương này. Có lẽ cậu của cô thật sự nói đúng, trốn tránh không phải là cách hay. Con người cần mạnh mẽ đối diện với quá khứ, mới có thể tự mình trưởng thành…