Sáu giờ sáng, váy cưới và đồ trang điểm được đưa đến phòng. Nhân viên giúp Khiết Băng làm tóc, trang điểm rồi thay một chiếc váy cưới bồng bềnh.
Cô ngồi ngẩn người trước gương, ngắm nhìn khuôn mặt của mình trong đó. Khiết Băng buồn rười rượi, lại một lần nữa cô phải mặc trên người chiếc váy cưới không được tự mình lựa chọn, miễn cưỡng bước vào lễ đường.
Chỉ là lần trước, ít nhất cô còn được gả cho người mình yêu. Còn lần này, cô sắp trở thành vợ của một tên sát nhân máu lạnh rồi…
Khiết Băng đan chặt hai tay lại với nhau, đôi mắt nhìn bản thân trong gương đầy giận dữ. Cô nhân lúc không ai để ý liền mở ngăn kéo tủ, lấy ra một con dao gấp nhỏ gọn, nhét vào trong bó hoa cưới.
Trình Kiên đã chuẩn bị xong mọi thứ, hiện tại đang đứng bên ngoài. Sở Trạch đi đến, hỏi:
“Thẩm Hạo Khanh cũng đang ở đây, chúng ta có cần đề phòng một chút, tránh để hắn phá hỏng hôn lễ không?”
Anh ta phẩy tay, nói:
“Không cần. Tôi muốn để hắn tận mắt chứng kiến Đình Khả trở thành vợ của tôi.”
Trình Kiên cười đắc ý, sau đó bước vào phòng, đi đến chỗ Khiết Băng đang ngồi.
“Hôm nay em thật đẹp!”
Cô không đáp, ánh mắt căm thù nhìn anh ta. Trình Kiên cuối cùng đã tháo hết lớp mặt nạ xuống, để lộ bản tính gian ác và dã tâm lớn của mình.
“Ra ngoài!”
“Làm sao thế? Anh chỉ muốn ngắm em một chút thôi.”
“Tôi bảo ra ngoài!”
Xoảng…
Khiết Băng tiện tay cầm bình hoa sứ trên bàn, ném mạnh về phía anh ta. Trình Kiên tránh sang một bên, gương mặt tối sầm lại đầy giận dữ.
Anh ta cố kìm nén bản thân để không làm hỏng chuyện tốt. Đợi sau khi cưới Khiết Băng về, Trình Kiên sẽ tính sổ với cô sau.
“Em chuẩn bị dần đi, sắp đến giờ làm lễ rồi.”
Trình Kiên quay phắt người rời đi, Khiết Băng mới dám thở phào. Cô nhìn lên tấm ảnh của hai tiểu bảo bối, bàn tay bất giác nắm chặt.
“Thẩm Hạo Khanh, nếu anh còn không đến, sợ rằng cả đời này sẽ không giữ được em và hai con nữa.”
…
Thẩm Hạo Khanh vẫn cho người giám sát bên ngoài biệt thự nhà họ Lâm. Hắn đích thân dẫn người đi tìm hai tiểu bảo bối và Tiêu Mạc, may thay đã cứu được An An và Ân Ân, còn tung tích của thằng bé kia lại không thấy đâu.
“Mau chia người ra tìm Tiêu Mạc đi.”
Thuộc hạ của hắn hoàn thành xong nhiệm vụ trở về, dẫn theo bác sĩ riêng điều trị cho Lâm lão gia từng bị Trình Kiên mua chuộc. Ông ta nhìn đám người dữ tợn trước mặt, không khỏi khiếp sợ.
“Xin các người đừng làm hại tôi! Bây giờ các người muốn tôi làm gì, tôi sẽ nghe theo!”
Thẩm Hạo Khanh sai người nhốt ông ta lại, rồi giao hai tiểu bảo bối cho thư ký của mình trông nom. Bây giờ hắn phải đến lễ đường, giải cứu vợ của mình!
“Tạm thời đưa chứng cứ giả đến chỗ cảnh sát, dẫn dụ họ đến bắt Sở Trạch đi.” Hắn nói với thuộc hạ của mình.
Thẩm Hạo Khanh phóng con siêu xe đến nhà hàng sang trọng. Bên trong sắp đến giờ làm lễ, khách mời đã đến đông đủ.
Vì tổ chức gấp gáp, Trình Kiên không mời quá nhiều người tham dự. Sáng nay Lâm lão gia nói không khỏe, nên anh ta cũng không ép ông đến lễ đường.
Đến giờ cử hành nghi thức, Khiết Băng được dẫn lên sân khấu chính, gương mặt xinh đẹp nhưng vắng bóng nụ cười. Cô bước đến cạnh Trình Kiên, rùng mình kinh tởm.
“Thẩm Hạo Khanh, làm ơn hãy xuất hiện đi. Em xin anh đấy…” Khiết Băng thầm nghĩ trong lòng.
Người chủ hôn bước lên phía trước, đọc lời thề cho đôi bên. Trình Kiên rất nhanh đã nói lời đồng ý, còn Khiết Băng vẫn đứng chần chừ.
“Đình Khả, cẩn thận thái độ của em đó.” Anh ta nhỏ tiếng nhắc nhở.
Người kia hắng giọng, lặp lại một lần nữa:
“Cô Lâm Đình Khả, cô có đồng ý lấy anh Trình Kiên làm chồng và hứa giữ lòng chung thủy với anh ấy. Sau này lúc thịnh vượng cũng như hoạn nạn, khi ốm đau cũng như mạnh khỏe, hứa yêu thương và tôn trọng, ở bên anh ấy cả đời không?”
“Tôi không đồng ý.”
Tiếng nói dứt khoát từ bên ngoài vọng vào, Thẩm Hạo Khanh từ từ tiến lên khấu lớn, ánh mắt thách thức nhìn về phía Trình Kiên.
“Cô ấy là vợ của tôi.”
Anh ta kéo Khiết Băng về phía của mình, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý. Hôm nay, không một ai có thể ngăn cản hôn lễ này, dù là Thẩm Hạo Khanh đi chăng nữa.
“Cảm ơn chủ tịch Thẩm đã đến uống ly rượu góp vui! Nhưng mà… trong buổi tiệc này, tôi mới là chú rể, là chồng của Lâm Đình Khả.”
“Ô, góp vui? Xin lỗi nhé, tôi không có hứng thú uống rượu mừng của anh. Chỉ là mời anh lên cục cảnh sát uống trà thì được đấy.”
Trình Kiên nheo mắt, thái độ bắt đầu cảnh giác. Trước lời xì xầm của khách mời, anh ta cẩn thận hỏi:
“Có ý gì?”
Ngay tức thì, cửa lớn của hội trường được đẩy ra, cảnh sát xông thẳng vào bên trong. Mọi người hoang mang nhìn nhau, những lời bàn tán ngày càng lớn dần.
“Trình Kiên, chúng tôi nhận được bằng chứng tố cáo anh trốn thuế. Mời anh theo chúng tôi về, để hợp tác điều tra.”